Khúc Chiêu Vân không dám đối đầu với Tần thị, chỉ biết luồn lách trốn tránh, hết né đông lại núp tây. Nàng rất khôn khéo, luôn nấp sau lưng Khúc Thanh Ngôn, thành ra hơn nửa số đòn roi của Tần thị đều rơi xuống người Khúc Thanh Ngôn.
Ba mẹ con giữa đường phố chẳng khác nào một vở hài kịch ầm ĩ, người vây xem mỗi lúc một đông. Đến khi Tần thị đánh đến mức mệt lả, ngay cả vung bọc hành lý cũng chẳng nổi nữa, bà mới lườm hai tỷ muội một cái rồi hậm hực kéo họ vào một quán trà cũ kỹ ven đường.
“Giờ cũng chẳng còn cách nào khác, trong tay bà chẳng còn bao nhiêu bạc, chỉ có thể tìm một đoàn thương nhân, giao chút lộ phí rồi đi cùng bọn họ lên kinh thành.” Tần thị nghiến răng nói, trong mắt tràn đầy toan tính: “Nương không tin đến tận kinh thành rồi mà Điền thị còn dám không màng thể diện đuổi chúng ta đi!”
Tần thị dù rất nhiều lúc không đáng tin, nhưng làm việc lại dứt khoát. Ba mẹ con nhanh chóng tìm được một đoàn thương nhân xuôi Bắc, rồi cứ thế một đường đi đến kinh thành.
Hoàng hôn buông xuống, gió thu nổi lên, từng cơn gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa, cuốn theo lá khô cùng đá vụn va vào song cửa, phát ra những tiếng lách cách lanh lảnh. Đột nhiên, phòng bên truyền đến tiếng cãi vã ầm ĩ giữa Tần thị và Khúc Chiêu Vân.
Khúc Thanh Ngôn giật mình tỉnh dậy, lơ mơ ngẩng đầu lên mới phát hiện bản thân đã ngủ quên trên bàn đọc sách tự lúc nào.
Ánh tà dương len lỏi xuyên qua song cửa, chiếu xuống mặt đất tạo nên những vệt sáng loang lổ. Trên chiếc bàn góc phòng, lò hương đồng ba chân chạm khắc vân mây vẫn chậm rãi tỏa khói, nhưng nén Đàn hương thanh tịnh bên trong sớm đã hóa thành tro tàn, lặng lẽ phủ xuống đáy lò. Giữa làn hương mơ hồ vương vấn, nàng lại có thể say giấc đến nhường này.
Khúc Thanh Ngôn đưa tay lau vội vết nước khả nghi nơi khóe miệng, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
“Nương, tổ mẫu đã gửi thư bảo chúng ta trở về, sao người còn không chịu đồng ý? Ở lại đây có khi ngay cả miếng cơm cũng chẳng có mà ăn! Nếu trở về Khúc phủ, chẳng những không phải lo chuyện ăn uống, mà hàng tháng còn có bạc phát, quanh năm bốn mùa lại được cấp quần áo, trang sức. Cớ gì chúng ta lại phải khổ sở bám trụ nơi này?”
Tiếng của Khúc Chiêu Vân vọng ra từ sau tấm cửa, khiến Khúc Thanh Ngôn nhất thời không phân biệt được đây là thực tại hay vẫn còn là giấc mơ.
“Nương, tổ mẫu mãi không gửi tin về, chúng ta cũng đừng chờ nữa. Bán quách cái viện này đi, thuê một cỗ xe ngựa, chúng ta cứ thế đi thẳng đến phủ Khai Phong đi…”
Những lời của Khúc Chiêu Vân trong mộng hoàn toàn trái ngược với hiện thực, mà hoàn cảnh hiện tại của bọn họ cũng khác xa với những gì nàng đã mơ thấy. Rõ ràng, lần này Điền thị đã gửi thư đến, thậm chí còn phái cả người đến đón bọn họ.
Khúc Thanh Ngôn đứng trước cửa, bàn tay hơi nâng lên nhưng mãi không thể gõ xuống. Trong phòng, giọng mắng mỏ của Tần thị lại truyền ra:
“Ngay khi vừa mãn tang, ta đã gửi thư về Khai Phong, kết quả suốt mấy tháng trời chẳng có một tin tức nào. Vậy mà bây giờ, đợi đến khi Thanh Ngôn thi Tuế khảo đạt hạng nhất, trở thành Lẫm sinh, lại muốn gọi chúng ta trở về. Dựa vào cái gì chứ!”
Nói trắng ra, trong lòng Tần thị vẫn luôn ôm một nỗi uất ức.
Nhưng nỗi uất ức này có thể làm gì được? Chẳng lẽ lại mong đợi Điền thị, một bậc trưởng bối, phải đến tận nơi hạ mình xin lỗi bà? Huống hồ, bà còn cho rằng Điền thị muốn đón bọn họ về là vì tài hoa của Khúc Thanh Ngôn!
Khúc Thanh Ngôn khẽ nhếch môi, khóe miệng co giật, rồi xoay người trở lại thư phòng.
Tần thị miệng cứng, nhưng ngày hôm sau đã lập tức tìm đến Vương bà tử nhờ kiếm mối bán viện. Trong nhà, mọi thứ cũng bắt đầu được thu dọn. Những vật dụng không thể mang theo nhưng chẳng đáng giá thì đem biếu hàng xóm, còn thứ nào có thể bán lấy bạc thì bà đều xách ra chợ thanh lý.
Khúc Chiêu Vân thì viện cớ bản thân là khuê nữ chưa xuất giá, không thích hợp lộ diện nơi đông người, nhất quyết không chịu giúp đỡ. Kết quả là bị Tần thị cầm chổi quét cho một trận, cuối cùng đành ấm ức đi theo ra ngoài. Trong khi đó, Khúc Thanh Ngôn vẫn luôn cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, may mắn tránh được kiếp nạn.
Người quản gia mà Điền thị phái đến đến rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả thời gian Vương bà tử tìm người mua nhà. Khi đó, Quản sự Vương Đại Thuận đã đứng trước cửa viện, vẻ mặt tuy không biểu lộ gì, nhưng Khúc Thanh Ngôn vẫn nhìn ra trong mắt ông ta sự khinh thường cùng chán ghét.
“Vương quản sự, trong nhà phòng ốc chật chội, e là ngài ở tạm phòng khách mấy đêm vậy.”
Lời này khiến Vương Đại Thuận lập tức cau mày: “Tứ thiếu gia, trước khi đi, lão phu nhân đã căn dặn không được chậm trễ, phải đưa Tam phu nhân, Lục tiểu thư và người về Khai Phong sớm nhất có thể.”
“Ồ?” Trong lòng Khúc Thanh Ngôn khẽ động, lập tức nghĩ đến giấc mơ của mình. Nàng giữ vẻ thản nhiên hỏi: “Là có chuyện gì gấp sao? Ta mang danh Lẫm sinh, muốn rời khỏi huyện Bình đi Khai Phong, cũng phải đến huyện nha làm thủ tục chuyển hộ tịch mới được.”
Vương Đại Thuận nghe vậy, sắc mặt thoáng sa sầm, nhưng Khúc Thanh Ngôn chỉ lặng lẽ quan sát, nụ cười trên môi hờ hững mà sắc bén, tựa như đã sớm biết trước mọi chuyện:
“Vậy phiền Tứ thiếu gia nhanh chóng hoàn thành, lão phu nhân vẫn đang chờ tiểu nhân báo tin về.”
Lại lôi Điền thị ra để gây sức ép. Khúc Thanh Ngôn không rõ là Vương Đại Thuận thật sự khinh thường bọn họ vì họ sống quá kham khổ, hay ông ta cố ý đại diện thái độ của Điền thị, muốn phủ đầu họ ngay trước khi lên đường.
Nàng chỉ mỉm cười mà không nói gì, sau đó dứt khoát quay lưng về phòng.
Tần thị vốn đã không muốn trở về, nay thấy Vương Đại Thuận cứ thúc giục thì lại càng cố tình trì hoãn, ngày nào cũng có cớ để chưa thể khởi hành. Khúc Thanh Ngôn chỉ đứng nhìn lạnh lùng, đợi đến khi Vương Đại Thuận sắp hết kiên nhẫn, nàng mới đến huyện nha làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Vừa sớm nghe tin, Thôi chủ bộ sớm đã đợi nàng bên ngoài huyện nha, khuôn mặt tươi cười như mùa xuân, nhiệt tình kéo nàng hỏi han đủ chuyện:
“Ta đã nói mà, Khúc đại nhân nhất định sẽ cho người đến đón các ngươi về phủ Khai Phong hưởng phúc! Khúc tiểu ca, có Khúc đại nhân che chở, ngày sau con đường phía trước ắt sẽ hanh thông rộng mở.”
“Chúng ta thân là con cháu, tất nhiên không thể cứ mãi ở ngoài không về, cũng nên về tận hiếu mới phải.” Khúc Thanh Ngôn cũng cười vô cùng thân thiết, chỉ là nụ cười ấy chẳng hề chạm đến đáy mắt.
“Thật sự đáng tiếc! Khúc tiểu ca tuổi còn trẻ đã đỗ tú tài, lại được đích thân Dư đại nhân chấm điểm hạng nhất, trở thành Lẫm sinh. Bài thi lần này còn được trình lên Lễ bộ để kiểm duyệt, nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh vị quý nhân nào đó, từ đó được nâng đỡ. Nhưng một khi hộ tịch đã chuyển đi, e rằng sau này khi nhập sĩ, quê quán cũng không còn là huyện Bình, tỉnh Sơn Đông của chúng ta nữa rồi.”
Thôi chủ bộ thực sự cảm thấy đáng tiếc. Nếu Khúc Thanh Ngôn tiếp tục ở lại huyện Bình, sang năm là thi Khoa, nếu nàng lại có thành tích xuất sắc như kỳ thi Tuế năm nay, ông ta nhất định sẽ dốc vốn đầu tư vào nàng. Chỉ cần nàng có thể vượt qua kỳ thi Hương rồi đến thi Hội, cho dù chỉ đỗ đồng tiến sĩ, với sự nâng đỡ của Khúc Văn Hải, nàng cũng có thể giống như Khúc Bá Trung, vừa bước chân vào quan trường đã có ngay một suất tri huyện.
Đến khi đó, ông ta là vị ân nhân đã ra tay giúp đỡ nàng lúc khó khăn, tất nhiên cũng có thể theo đó mà thu được không ít lợi.
Thôi chủ bộ nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt càng khó duy trì. Con vịt đã nấu chín đến miệng mà còn muốn vỗ cánh bay đi hay sao?
Chuyện kiểm duyệt thực ra chỉ là hình thức mà thôi, lời ông ta nói chẳng qua chỉ là muốn tâng bốc, lôi kéo giá trị nàng mà thôi. Khúc Thanh Ngôn trong lòng không mấy để tâm.
Nhưng vấn đề hộ tịch lại khiến nàng có chút băn khoăn. Theo lý mà nói, quê quán của nàng vốn ở Hà Nam, khi Khúc Bá Trung đỗ đồng tiến sĩ, nàng đã tám tuổi, đáng lẽ hộ tịch ở phủ Khai Phong đã có từ sớm. Nhưng sau khi Khúc Bá Trung đến nhậm chức ở huyện Bình, để nàng có thể sớm lấy được tú tài, ông đã giúp nàng đăng ký hộ tịch tạm thời ở đây.
Thế thì khi vào thi Khoa, nàng nên thi ở đâu? Nhưng chuyện này ít nhất cũng còn hai năm nữa, tạm thời không cần gấp. Huống hồ, có Khúc Văn Hải ở đó, việc sắp xếp hộ tịch cho nàng hẳn cũng không phải việc khó khăn gì.
Nàng chắp tay tỏ ý xin lỗi, tiếp tục giữ nụ cười ôn hòa. Thái độ hòa nhã ấy càng khiến Thôi chủ bộ không muốn dễ dàng để nàng rời đi, bèn tìm cớ chuyện trò, kéo dài thời gian. Có ông nội là Án sát sứ chánh tam phẩm, bản thân lại tiền đồ rộng mở, ông ta thực sự sợ rằng nếu Khúc Thanh Ngôn rời khỏi huyện Bình, nàng sẽ quên mất ông ta.
Hoặc tệ hơn, nàng chỉ nhớ đến bộ mặt lạnh lùng mà ông ta từng thể hiện… Ừm, nghĩ đến điều này càng đáng sợ hơn, thà rằng bị quên lãng còn hơn.
Chờ đến khi Khúc Thanh Ngôn rời khỏi huyện nha, trời đã chập choạng tối. Nàng bước nhanh về nhà, lo rằng nếu về trễ, e rằng Tần thị sẽ không để phần cơm tối!
“Khúc hiền đệ.”
Vừa rẽ qua một góc đường, một bóng người cao lớn đột ngột bước ra từ bóng tối, chặn đường nàng. Ngẩng đầu lên, nhờ ánh đèn l*иg tỏa ra ánh sáng cách đó không xa, nàng mới nhìn rõ người trước mặt.
“Từ huynh.”
Khúc Thanh Ngôn khẽ lui về sau một bước, khoảng cách giữa hai người mới nới ra, Từ Tài lập tức tiến lên một bước, thân hình cao lớn dưới ánh đèn phủ xuống, hoàn toàn che lấp nàng trong bóng tối.
“Khúc đệ sắp rời huyện Bình để về Khai Phong sao?”
Từ Tài vóc dáng cao ráo, khoác một bộ trường sam màu lam, trông đầy vẻ thư sinh nho nhã. Hắn cúi đầu nhìn Khúc Thanh Ngôn, người chỉ cao đến cằm hắn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Hắn trời sinh thông minh, tài trí xuất chúng, không chỉ trong huyện Bình mà ngay cả ở phủ Tế Nam hay thậm chí toàn tỉnh Sơn Đông, hắn cũng luôn tự tin rằng tương lai của mình sẽ không thua kém bất cứ ai. Nhưng chính sự tự tin ấy lại bị Khúc Thanh Ngôn giáng một đòn nặng nề.
Hai người cùng năm đỗ Tú tài, nhưng hắn lớn hơn nàng một tuổi. Nàng vừa mãn tang, lần đầu tham gia thi Tuế đã giành được hạng nhất, trở thành Lẫm sinh. Vốn dĩ hắn có cơ hội được trở thành Lẫm sinh, nhưng kế hoạch đã bị nàng phá vỡ.
Khoảng thời gian này, hắn vẫn không ngừng tự trấn an bản thân, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý nếu sang năm không đỗ Khoa khảo thì sẽ đợi thêm ba năm nữa. Vậy mà bây giờ, nàng lại muốn chuyển hộ tịch rời đi, nhường lại suất Lẫm sinh cho hắn, đồng nghĩa với việc suất danh ngạch cho năm sau cũng giống như cho hắn!
Khúc Thanh Ngôn dạo gần đây đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở huyện Bình, có Tần thị bên cạnh, tin tức nàng sắp rời đi cũng đã lan truyền khắp nơi chỉ sau một ngày nhận được thư nhà. Nàng không rõ vì sao Từ Tài lại chờ nàng ở đây, chỉ có thể lùi thêm một bước.
“Khai Phong còn có tổ phụ, tổ mẫu, ở bên ngoài chịu tang đã là bất hiếu, đương nhiên nên trở về tận hiếu.”
Nàng bình thản đáp, thần sắc lạnh nhạt, càng tỏ ra xa cách, hờ hững, thì lửa giận trong lòng Từ Tài lại càng bùng lên. Bao lần tranh đấu, nàng luôn khiến hắn chật vật không thôi, thế mà bây giờ, nàng lại định cứ thế mà bỏ đi sao?
Hắn đột ngột tiến lên, nắm chặt lấy đôi vai mảnh khảnh của nàng. Cả hai đều ngẩn người.