Sự thay đổi này là bởi vì Hạ Đằng phát hiện đối với cậu, Nguyễn Tuý Quân rất dung tung.
Hạ Đằng hiểu được đối phương không tức giận, thậm chí sau khi nghe xong, mặt vẫn không đổi sắc, tiếp tục giả bộ ngủ ——— điều này với ý nào đó như là tín hiệu cho cậu.
“Chị là... Sợ em xấu hổ...” Lúc này Nguyễn Tuý Quân thấy da đầu mình căng lên, cô cảm nhận được một vật thô cứng nóng rẫy đang cọ cọ sau mông mình, thiếu niên như muốn diễu võ dương oai muốn chống lại cô, một chút mặt mũi đều không cần.
Hạ Đằng nghe thế liền cười haha, có lẽ là do không khí u tối đem đến dũng khí cho cậu, hoặc có lẽ do du͙© vọиɠ ghen tuông sắp đem cậu bức điên rồi, cậu nghĩ ——— Hạ Tụng không ở nhà, cậu phải dùng cơ hội này, đoạt lại thứ thuộc về mình.
“Chị Tiểu Quân.” Hạ Đẳng đưa tay chạm vào xương quai xanh của Nguyễn Tuý Quân rồi từ từ đi xuống, cơ thể Nguyễn Tuý Quân run nhẹ —— chỉ là cũng không đau không ngứa, chính cô cũng không rõ ràng hiện tại mình muốn gì.
“Ưʍ.” Một âm thanh nhẹ nhàng mềm mại cất lên.
“Em thích chị.”
“...” Đã sớm đoán được.
“Ừm.”
Suy nghĩ Hạ Đằng rất đơn giản, cậu thích chị tiểu Quân, vậy cậu sẽ nói cho cô biết, tuyệt đối sẽ không giống như anh trai cậu, chỉ biết nhẫn nại lén lút yêu thầm, tình yêu của cậu là nồng cháy, tươi đẹp, như thân thể và tìиɧ ɖu͙© của cậu vậy.
“Em vốn dĩ không muốn như vậy... Nó không chịu được nữa, chị nằm cạnh em ngủ, làm nó vẫn luôn ngạnh...” Càng nói càng hạ lưu, khiến Nguyễn Tuý Quân mặt đỏ tim đập nhanh, cơ thể còn nóng bừng lên.
Nguyễn Tuý Quân mơ hồ cảm thấy, khả năng đêm nay sẽ không như cô mong muốn.
“Vậy em muốn thế nào?” Nói xong lời này Nguyễn Tuý Quân mới phát hiện lời nói mình có chút ý khác thường, giống như dung túng một con hổ cho nó làm loạn, cô đã chiều Hạ Đằng quá mức rồi.
Hạ Đằng không nghĩ rằng Nguyễn Tuý Quân dễ nói chuyện như vậy, sự ngoài ý muốn này làm cậu có chút ngây ngốc. Hạ Đằng nuốt nước bọt, đem ý muốn của mình nói ra, “Em muốn... Làm.”
Làm cái gì? Đương nhiên là làʍ t̠ìиɦ.
Nguyễn Tuý Quân theo bản năng muốn cự tuyệt, như vậy quá nhanh, nhưng cô chưa cất lời đã bị Hạ Đằng đánh gãy —— “Em đã mười tám tuổi rồi, còn chưa từng được hưởng qua tư vị của con gái. Chị Tiểu Quân, cho em đi... Xin chị...”