“Chị? Chị Tiểu Quân?” Bất thình lình Hạ Đằng không đầu không đuôi gọi hai câu. Nguyễn Tuý Quân đưa lưng về phía cậu mở hai mắt ra, hô hấp đều đều như đang ngủ, không lên tiếng ——— vào lúc này, im lặng là cách giải quyết tốt nhất.
Không thấy đáp lại, Hạ Đằng im lặng vài giây, xốc chăn lên ngồi dậy, mượn ánh trăng từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nằm nghiêng của Nguyễn Tuý Quân.
Thân hình tinh tế, trước ngực phập phồng lên xuống, đây là chị tiểu Quân của cậu.
Hạ Đằng nhìn chăm chú, đột ngột có một cột lửa nóng từ nửa người dưới xộc thẳng lên, không cách nào kiềm chế được, côn ŧᏂịŧ bắt đầu cương cứng ——— giờ phút này, cậu đột nhiên nhớ tới câu “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”, rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Thấy Nguyễn Túy Quân mãi không tỉnh, Hạ Đằng rời giường, ngồi quỳ bên cạnh, vuốt ve mái tóc cô.
Dưới ánh trăng mờ ảo, ánh mắt Hạ Đằng tràn ngập si mê.
Nguyễn Tuý Quân cảm giác được Hạ Đằng xuống giường, nhưng lại không đoán được cậu muốn làm gì ——— cô cho rằng tự an ủi đã là cực hạn, lại không nghĩ tới Hạ Đằng nằm đè lên người mình, tay lướt qua eo, từ sau lưng ôm lấy cô.
Nguyễn Tuý Quân giật mình, theo bản năng muốn trốn —— nhưng Hạ Đằng như đã phát hiện ra hành động của Nguyễn Tuý Quân, kéo cô lại vào lòng mình.
Thiếu niên thở gấp, một bên nhấc chân chặn Nguyễn Tuý Quân lại, một bên dựa sát tai cô thầm thì ——— giọng nói mang theo sự ái muội mập mờ: “Chị tiểu Quân... Chị tỉnh rồi phải không, em thấy mắt chị động...”
Nháy mắt Nguyễn Tuý Quân dừng giãy giụa, vẫn không nhúc nhích ——— Hạ Đằng cũng im lặng, bắt cô phải thoả hiệp, càng dùng sức ôm chặt cô trong l*иg ngực mình.
Nguyễn Tuý Quân có thể nghe thấy tiếng hô hấp rõ ràng của Hạ Đằng, còn cả tiếng tim đập thình thịch trong ngực cậu.
Hạ Đằng vùi mặt vào gáy cô, trầm mê hít sâu một hơi.
“Sao chị lại giả vờ ngủ thế...” Khi nói những lời này, Hạ Đằng tựa hồ đã vứt bỏ hết lễ nghĩa liêm sỉ từ trước giờ đi, âm cuối còn hơi nhộn nhạo mang theo thoải mái cùng ngả ngớn, so với vừa rồi càng lớn mật hơn.