Nguyễn Túy Quân nhắm hai lại mắt, trong đầu cô đều tràn ngập hình ảnh thân thể thiếu niên cao lớn hữu lực của Hạ Đằng —— thiếu niên đang ở cạnh cô làm loại chuyện kia, cố tình đè thấp nhưng trong đêm khuya yên ắng, hô hấp thô nặng của cậu lại rất rõ ràng, còn có tiếng vang rất nhỏ khi lòng bàn tay nắm chặt ma sát với côn ŧᏂịŧ.
Đêm hôm nay, mọi thứ như nhiễm màu sắc du͙© vọиɠ
Dường như cả người Hạ Đằng đều rơi vào tìиɧ ɖu͙©, cậu không nhìn rĩ bất cứ điều gì trước mắt nữa, tinh thần đều bị nửa người dưới và hình ảnh hương sắc trong mộng kéo lấy, khồn thoát ra được —— côn ŧᏂịŧ thô cứng sưng to ở trong quần, gân xanh nổi lên, nóng hầm hập gần như phỏng tay.
Cậu nghe thấy tiếng hít thở của chị tiểu Quân, vừa nhẹ nhàng mà, vừa xa xôi lại voi cùng dịu dàng, cậu ta bỗng nhiên hoảng hốt cho rằng cô gái đang thổi khí bên tai mình —— chỉ một ý niệm như vậy, đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dây thần kinh của cậu, phần đầu côn ŧᏂịŧ òm ọp òm ọp chảy ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, nhão dính dính bị tay kéo tới trên thân gậy.
Thật thoải mái, không giống trước kia một chút nào. Hạ Đằng mê ly nghĩ ngợi, eo bụng và cơ bắp ở cẳng chân đều căng thẳng.
Cuối cùng, vào lúc Hạ Đằng run run bắn ra, không dám kêu lên một tiếng, gắt gao cắn răng chịu đựng, thân mình giống như bị điện giật run rẩy không ngừng, làm cho cả giường đều lay động.
Sau khi mọi thứ tiếp tục chìm vào yên tĩnh, Nguyễn Túy Quân làm bộ ngủ say dường như lật người lain, đưa lưng về phía Hạ Đằng —— lúc cậu bắn tinh, dựa quá gần, cho nên có vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi lên trên đùi cô.
Động tác này làm cho Hạ Đằng vừa mới cao trào xong, đang hưởng thụ dư vị còn sót lại, cực kỳ hoảng sợ, trong nháy mắt hô hấp cũng dừng lại, trái tim đều vọt lên tới cổ họng luôn rồi —— lúc tϊиɧ ŧяùиɠ lên não không sợ gì cả, lúc lý trí quay về, mới thấy sợ hãi: nếu như chị tiểu Quân chưa ngủ, chẳng phải cậu ta xong rồi sao.
Nguyễn Túy Quân không tính toán vạch trần Hạ Đằng, cô lý giải được cảm giác xao động ở tuổi dậy của cậu, lý giải vì sao cậu lại biến cô thành đối tượng ảo tưởng, bởi vì thiên vị cũng như nguyện ý dung túng cho cậu, thậm chí chấp nhận tha thứ cho cậu —— tính cách của cô, coi như là sủng vật nho nhỏ trong tay cô đến thời kỳ động dục, nên cô cười cho qua chuyện thôi.
Hạ Đằng lại không nghĩ như vậy.
Sau khi làm chuyện kia, cậu lại nảy ra một ý niệm mớ.
Con người là sinh vật tham lam, được một tấc lại muốn tiến một bước.