Cuối cùng vẫn không bỏ được sự dây dưa của Hạ Đằng, cô chỉ đành ngủ ở dưới đất trong phòng cậu. Lúc dọn dẹp đồ đạc xong, trời cũng đã tối, Nguyễn Túy Quân gọi điện thoại về nhà, nói trong nhà họ Hạ chỉ còn một mình Hạ Đằng, cậu lại bị thương rất nghiêm trọng, nên cô muốn ở lại nhà họ Hạ chăm sóc cậu một hôm. Tất nhiên Chu Liên rất tin tưởng hai anh em nhà họ Hạ, nên rất vui vẻ đồng ý.
“Được rồi, yên tâm đi nghỉ đi.”
Hạ Đằng vô cùng ngoan ngoãn gật gật đầu, tắt đèn trên đầu giường, rất nhanh trong phòng ngủ đã tối đen.
Nguyễn Túy Quân không ngủ được, duỗi tay ra, nhìn vào hư không đến mức thất thần. Bên tai dường như thường xuyên vang lên âm thanh sột soạt sột soạt, xuyên qua ánh trăng bàng bạc mờ nhạt, cô thấy chăn mỏng trên giường Hạ Đằng châmh rãi xê dịch đến bên mép giường.
Một lát sau.
“Chị ơi, chỉ ngủ rồi ư?”
Nguyễn Túy Quân trợn tròn mắt, không lên tiếng.
Hạ Đằng không nhìn thấy, ngày thường chỉ cần cậu muốn Nguyễn Túy Quân nhất định sẽ đáp ứng, cô không trả lời, có lẽ là cô đã ngủ rồi.
Thiếu niên thở dài một hơi, thân thể giống như thả lỏng hơn, trở mình đối mặt với cô.
“...Chị à, thật ra… vốn dĩ trước kia em đã không muốn gọi chị là chị…”
“...Gọi chị là chị có phải em sẽ không được ở bên cạnh chị, có phải hay không…”
Giọng nó của cậu rất nhỏ, lời nói lung tung rối loạn, mỗi một lần đều rất kích động, dường như cậu cho rằng Nguyễn Túy Quân thật sự ngủ rồi, nên mới dám không kiêng nể gì như vậy.
Chưa nói vài câu, Hạ Đằng lại trầm mặc. Nguyễn Túy Quân đợi một lát, cũng không thấy cậu nói chuyện, trong lúc cô cho rằng cậu đã ngừng lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở hổn hển trầm thấp của cô.
Đàu óc đang mơ màng sắp ngủ của cô như bị hất một chậu nước lạnh, bỗng nhiên thanh tỉnh.
Vài giây sau, Nguyễn Túy Quân mới biết rõ ràng cậu đang làm gì.
Cậu nhóc nhỏ tuổi này, vậy mà lại giống như động vật đang mùa động dục, làm trò trước mặt cô, bàn tay đưa vào trong qυầи ɭóŧ tự mình động.
Cậu vậy mà dám sắc tình lại hạ lưu như vậy, dám thủ da^ʍ trước mặt cô.
Nói thật, kỳ thật Nguyễn Túy Quân cảm thấy rất mới mẻ —— từ trước tới nay, chưa có chuyện gì cô chưa thấy qua, nhưng lại chưa thấy qua có người từ nhỏ đã trải qua chuyện “tính ái”.
Con trai khi tự an ủi là bôn dạng như thế nào, Nguyễn Túy Quân không ngờ được, một ngày kia cô sẽ được chính em trai hàng xóm của mình giúp mở mang kiến thức.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lên cao, ánh sáng thanh triệt trong sáng, từng chút chiếu vào trong phòng.