Bôi thuốc xong, Nguyễn Túy Quân đặt hai cái chai lên bàn một cách ngay ngắn.
“Hai ngày tới tốt nhất đừng chạm vào nước, nếu có chuyện cần giúp thì cứ tới tìm chị.”
“Nếu không còn chuyện gì nữa, thì chị đi trước đây?”
Vừa nói xong, cô đã đứng dậy ——
Giây tiếp theo, cổ tay đã bị nắm chặt.
“Đừng đi, chị tiểu Quân, chị đừng đi.”
m thanh này dường như có chút yếu ớt đáng thương, Nguyễn Túy Quân không biết Hạ Đằng bị làm sao, rõ ràng đứa nhỏ này rất cao lớn đĩnh đạc, không ngờ lại có loại cảm xúc buồn bã không nói nên lời này.
Cô quay đầu nhìn lại.
“Là bọn họ trêu chọc em trước, bọn…bọn họ mười mấy người ỷ đông bắt nạt em, vốn dĩ em cũng không muốn đánh nhau, cũng có thể né tránh mặc dù sẽ hơi chật vật —— nhưng mà bọn họ đánh vỡ vòng tay của em… là cái vòng tay lúc trước chị cho em.”
“…” Đáy lòng Nguyễn Túy Quân “lộp bộp” hai tiếng, thật lâu sau cũng không biết nói gì.
Hạ Đằng giống với anh trai mình, là người không thích chọc chuyện phiền phức, nếu cậu đánh nhau, thì là do người kia làm vỡ vòng tay của cậu. Đó là đồ vật mà cậu quý trọng nhất, đến anh trai của cậu cũng không biết nó đến từ đâu tới.
Cậu cúi đầu, hai tay lại bướng bỉnh lôi kéo cổ tay Nguyễn Túy Quân, nhưng người kia lại không nói lời nào, đáy lòng cậu càng ngày càng trầm xuống.
Em thích chị, chị Tiểu Quân, em thích chị.
Câu cậu muốn nói là câu này, nhưng lời bên miệng lại biến thành “đừng đi”, lời giải thích cũng lung tung lộn xộn hết cả lên.
Nguyễn Túy Quân nhìn Hạ Đằng sắp cúi đầu vào trong đất luôn rồi, muốn rút cổ tay mình ra, nhưng sức lực của cậu lại cực lớn —— nên cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
“Được được, chị không đi.” Cô ngồi xuống đi, bỗng nhiên cũng không biết nói gì, cô cũng không quá hiểu những lời mờ mịt vu vơ của thiếu niên tuổi mới lớn này, cảm tình lung tung lộn xộn trong lòng mình cũng nói không rõ.
“Chị… Không có ý trách em đánh nhau, chỉ là hy vọng em chú ý an toàn một chút. Em dọn dẹp sau đó đi nghỉ ngơi sớm một chút nhé, đêm nay chị ngủ ở nhà em, chăm sóc em.”
Hạ Đằng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nguyễn Túy Quân.
Bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm, cuối cùng, cậu sợ hãi nói một câu: “Chị tiểu Quân, chị chỉ có thể ngủ phòng em.”
Lúc Hạ Tụng rời khỏi nhà đã khoá cửa phòng lại, phòng cho khách của nhà họ Hạ gia toàn những tạp vật linh ta linh tinh, nếu Nguyễn Túy Quân tới ngủ, thì chỉ có thể hoặc ngủ ở sô pha phòng khách, hoặc ngủ ở dưới đất, trong phòng Hạ Đằng.
Cô không biết rõ tình huống, còn đáp ứng thống khoái như vậy.
Bây giờ lại giống như cưỡi lên lưng cọp, khó leo xuống.