Yêu Đương Với Anh Em Song Sinh

Chương 35: Đánh nhau

Chớp mắt một cái là đến thứ sáu, Hạ Tụng là đại biểu của thành phố tham gia cuộc thi hóa học gì đó, Hạ Đằng đơn giản đeo cặp sách đi đến sân vận động.

Bên ngoài nóng muốn chết, năm sáu giờ chạng vạng, đám mây hoàng hôn như thiêu đốt người, màu phấn tím trộn lẫn với ánh sáng chói mắt. Cũng may là trong quán có mở điều hòa, vừa bước vào khí lạnh liền ập vào mặt.

Nhưng Hạ Đằng lại ở bên trong nhìn thấy mấy vị khách không mời mà đến.

Là đám người hai ngày trước đánh cầu bị cậu nghiền áp kia.

Bọn họ hiển nhiên cũng phát hiện ra Hạ Đằng, một đám cùng quay đầu, như hổ rình mồi mà nhìn phía cậu.



Khi Hạ Đằng xách theo cặp sách khập khiễng mà về đến nhà, đυ.ng phải Chu Liên mua đồ ăn trở về.

Bà hoảng sợ: “… Tiểu Đằng?! Như thế nào lại bị thương thành như vậy? Có cần đi bệnh viện hay không…”

Khóe miệng chảy tơ máu, cánh tay mấy khối xanh tím, đầu gối cũng đổ máu. Hạ Đằng nhấp miệng trả lời: “Không có việc gì đâu dì Chu, không nhìn rõ đường, không sao. Qua hai ngày là tốt rồi.”

“…Hai ngày có thể tốt mới là lạ.” Chu Liên một bên lột tỏi, một bên cùng con gái thuật lại cảnh vừa thấy bên ngoài, cuối cùng tổng kết một câu: “Phỏng chừng là bị khi dễ đi, khi nào có cơ hội cùng Tiểu Cao bác sĩ đề cập một chút, trẻ nhỏ còn chưa thi đại học đâu, cũng không thể chậm trễ…”

Nguyễn Túy Quân thả đồ vật trong tay, cứng nhắc liền đứng lên: “… Mẹ, con đi Hạ gia xem một chút.”

Hạ Đằng ở nhà một mình, cửa cũng chưa khóa, hờ khép. Khi Nguyễn Túy Quân đẩy cửa đi vào, cậu đang ngồi trên sô pha phòng khách nhe răng trợn mắt mà lấy cồn rửa sạch miệng vết thương.

Quay đầu nhìn thấy cô, biểu tình trong nháy mắt dừng lại, nhìn cô ủy khuất.

“Chị Tiểu Quân…”

Nguyễn Túy Quân thở dài, đi đến bên người cậu ngồi xuống.

“Đánh nhau sao.” Lời này của cô không phải dò hỏi, mà là khẳng định.

Hạ Đằng trầm mặc.

“Vì sao vậy, có tiện nói cho chị nghe một chút không?” Biểu tình của Nguyễn Túy Quân khôi phục thành bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng hàng ngày, duỗi tay cầm lấy thuốc mỡ trên bàn.

Hạ Đằng vẫn không nói lời nào, cúi đầu, một bộ dáng đáng thương khi làm sai chuyện gì.

Nguyễn Túy Quân bất đắc dĩ, nhưng cũng không có hỏi thêm gì, cầm lấy tay cậu, cực kỳ mềm nhẹ mà bôi thuốc lên cánh tay cậu. Tuy rằng là bị thương ngoài da, nhưng vết thương cũng không nhẹ, Hạ Đằng hít một ngụm khí lạnh, cắn chặt răng.