Cậu cũng hiểu rằng Hạ Đằng về sau sẽ không tôn kính cậu như trước nữa, cậu đích đích xác xác là một ngụy quân tử có tâm tư xấu xa như thế.
Hạ Tụng cả người vô lực nặng nề mà ngồi trở lại trên sô pha.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Tụng tự mình đi Nguyễn gia. Chu Liên còn kinh ngạc, hỏi Tiểu Đằng như thế nào không đến cùng với em trai —— Hạ Tụng không nói tỉ mỉ, hàm hồ trả lời cho qua. Ước chừng hai mươi phút sau đó, Hạ Đằng mới ướt tóc ấn vang chuông cửa Nguyễn gia.
Thật trùng hợp, anh trai cậu cùng Nguyễn Túy Quân đang ngồi ở trên sô pha phòng khách, cùng nhau cắm hoa hồng không biết từ đâu ra trên bàn. Bình hoa còn cắm hoa hướng dương ngày hôm qua Hạ Đằng vừa mua, Hạ Tụng vừa cắm vào hai cành hoa hồng, thoạt nhìn phá lệ chói mắt.
Chu Liên không rõ chân tướng, còn cùng Hạ Đằng cười khen anh trai cậu: “Hoa là do Tiểu Tụng mua, màu sắc thật là đẹp mắt, bày ra một chút cũng không tục khí…”
Trong cổ họng Hạ Đằng chua xót càng ngày càng nhiều, khiến cho cậu thở không nổi, sau một lúc lâu, cậu biểu tình có chút gượng ép, cười mỉa trả lời Chu Liên: “Phải không…”
Hoa hồng là dùng để cầu tình yêu, Hạ Tụng không thể nào không biết.
Chị Tiểu Quân đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều, bởi vì Hạ Tụng nhất định sẽ nói anh ta không rõ ràng lắm, chỉ là cảm thấy hoa đẹp có thể dùng để cắm hoa —— sẽ không có người nào hoài nghi anh ta rắp tâm bất lương.
Anh ta giỏi nhất là loại chuyện này, lặng yên không một tiếng động mà lấy lòng, giống như nước ấm nấu ếch xanh. Anh ta là Hạ Tụng khôn khéo, chơi tâm nhãn ai có thể so với anh ta..
Nhưng Hạ Đằng chính là không cam lòng.
Rõ ràng hết thảy những thứ này đều thuộc về cậu, không có Hạ Tụng, chị Tiểu Quân cũng chỉ thích một mình cậu. Cô khen cậu tính cách rất rốt lại đẹp trai; đứng chung một chỗ cùng Hạ Tụng, cô nhất định sẽ đáp lời cậu trước; trộm đưa những phần quà độc nhất cho cậu.
Cô trước kia chỉ thiên vị một mình cậu mà thôi.
Nguyễn Túy Quân nghe thấy huyền quan truyền đến thanh âm Hạ Đằng, kết quả tiểu gia hỏa này đứng nửa ngày cũng không tới chào hỏi cô, cô liền quay đầu nhìn, thấy Hạ Đằng ngơ ngẩn mà nhìn mình cùng Hạ Tụng.
“Đứng mãi chỗ đó làm gì, bên ngoài nóng như vậy, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Cô mơ hồ biết Hạ Đằng đây là không cao hứng, dấm, trong lòng còn run một chút, chạy nhanh liền mở miệng.
Hạ Tụng mí mắt đều không nâng một chút.
Lại rùng mình.