Yêu Đương Với Anh Em Song Sinh

Chương 33: Cậu không thể không chột dạ

Hạ Đằng biết anh trai để ý chuyện gì, trong lòng cậu bỗng nhiên bốc lên một chút ác ý —— cậu đứng thẳng nhìn chằm chằm Hạ Tụng, người anh trai có diện mạo giống cậu đến bảy tám phần này, từng câu từng chữ mà nói: “Là chị Tiểu Quân nhờ em mua giúp chị ấy một bó hoa hướng dương, em tắm rồi liền qua đưa cho chị ấy.”

Ba chữ “Chị Tiểu Quân”, cậu nhấn mạnh cực kỳ.

Sắc mặt Hạ Tụng lập tức đen lại.

“Hạ Đằng, em thích chị Tiểu Quân có phải hay không?”

Thời điểm Hạ Tụng hỏi câu này, cậu rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của cậu lại bán đứng cậu, phức tạp, phản cảm.

Hạ Đằng đẩy tay nắm cửa phòng tắm ra, cậu đứng lại, xoay người lại, ánh mắt rơi lên vật trang trí bó hoa hướng dương ở một bên.

“Như thế nào? Có thì làm sao? Mà không có thì như thế nào?” Nhắc tới đến Nguyễn Túy Quân, ngữ khí của Hạ Đằng liền thay đổi.

Hạ Tụng vốn dĩ vô tình cùng Hạ Đằng khắc khẩu, nhưng hiển nhiên ban ngày anh trai tiếp cận Nguyễn Túy Quân làm cho Hạ Đằng cảm thấy có nguy cơ rất lớn, đối phương nghiễm nhiên biến thành một người bảo vệ trông gà hoá cuốc, mà Hạ Tụng chính là địch nhân lớn nhất của cậu hiện tại.

Hạ Tụng nhếch nhếch khóe miệng, cười lạnh một tiếng: “Anh thấy em điên rồi, sắp đến thời điểm thi đại học, em lại ở đây nói chuyện yêu đương sao?”

“Đừng mẹ nó cùng tôi đường hoàng.” Mặt mày Hạ Đằng nhiễm hai phần lệ khí, anh trai ruột nhúng tay vào nhiều lần lặp đi lặp lại làm cậu vô cùng bực bội, rõ ràng chỉ là muốn cùng cậu tranh đoạt mà thôi, lại luôn nói những lời dễ nghe như vậy, dối trá lại ghê tởm.

“Vậy còn anh? Anh đã sớm theo dõi chị Tiểu Quân, không phải sao? Cho nên lúc ấy, anh nhìn không được chị ấy đối xử tốt với em hơn một chút, ngày đầu tiên em thấy chị ấy đó, giúp chị ấy đẩy mâm một chút, anh đều có thể nhớ.”

“Hạ Tụng, nếu như anh ăn ngay nói thật, em còn có thể xem anh như một thằng con trai.”

Cậu đến cả anh trai đều không gọi, nghiến răng nghiến lợi, có lẽ là nhớ tới trước kia, càng thêm cảm thấy Hạ Tụng đã sớm có mưu đồ.

“Em đều thấy được.”

“Áo trắng trong phòng anh, là của chị ấy đúng không, anh nhặt về, không hề đưa cho chị ấy.”

Hạ Tụng biến sắc, lại không còn bình thản như vừa rồi nữa.

Đôi tay rũ bên người của cậu nắm chặt thành quyền, lại buông ra, thẳng đến Hạ Đằng đóng sầm cửa phòng tắm, cậu cũng chưa mở miệng —— cậu không thể không chột dạ, cái áo kia từ ban công Nguyễn gia bị gió thổi rơi trên mặt đất, cậu liền nhặt về, vẫn luôn cất giấu. Nguyễn Túy Quân có rất nhiều đồ giống nhau như đúc, cho dù mất một cái thì cô căn bản không phát hiện, cậu cũng vẫn luôn cho rằng, bí mật này chỉ có chính cậu biết.