Yêu Đương Với Anh Em Song Sinh

Chương 32: Tình yêu chung thủy cùng chân thành

“Hay! Làm tốt lắm!” Những người khác ở đội lam hưng phấn tột cùng, giọng nói như đều gào rống lên, hô tên Hạ Đằng liên hồi, khiến cho đầu cậu có chút nhức.

Một lần, lại một lần. Sắc mặt những người bên đội hồng càng ngày càng khó coi, có mấy lần thật vất vả sắp quăng vào, nghìn cân treo sợi tóc hết sức lại bị Hạ Đằng thô bạo chặn lại, điểm số cũng càng kéo càng xa.

Tiếng còi lại vang lên, trận đấu kết thúc.

28-7

Không hề trì hoãn, đội lam thắng.

Những người khác còn đang hoan hô hoặc mắng nhiếc, Hạ Đằng nhanh chóng lui thân, cởi đồng phục của đội kia ra rồi trở về, cõng bao trên vai rồi lấy di động rời đi —— kế tiếp mọi chuyện phát triển ra sao liền không liên quan đến việc của cậu, cảm xúc phát tiết xong, người bạn hẹn cậu kia chắc là đã xảy ra chuyện gì bận, mới vừa nói xong bỗng có tin nhắn tới.

Bất quá là chị Tiểu Quân của cậu đã gửi WeChat, nhờ cậu hỗ trợ mua vài bông hướng dương trở về.

Trên đường về nhà có một cửa hàng nhỏ bán hoa, lúc Hạ Đằng đang lấy di động nhìn qua, vẻ mặt ôn nhu của chủ tiệm một bên cười gói hoa lại, một bên hỏi: “Cậu muốn đưa bạn gái sao?”

Hạ Đằng vừa rồi đối với nhiều trường hợp khủng khϊếp hơn như vậy mặt đều có thể không đổi sắc, lúc này lại bởi vì một người không quen biết nói một câu liền đỏ mặt: “Còn… Còn không phải. Không phải chỉ có đưa hoa hồng, mới là bày tỏ tình yêu sao?”

Kia chủ tiệm lắc lắc đầu: “Hoa hướng dương nghĩa là tình yêu chung thủy cùng chân thành, hiện tại còn không phải bạn gái thì thôi, về sau ở bên nhau có thể đưa cô ấy cái này.”

Lúc Hạ Đằng cầm bó hoa đẩy cửa đi vào, Hạ Tụng đang ngồi ở phòng khách đọc sách.

Cậu không mang mắt kính, thiếu vài phần khí chất văn nhã, thoạt nhìn so với ngày thường có vẻ dễ tiếp cận —— thấy em trai tiến vào, Hạ Tụng liền buông xuống sách ở trong tay:

“Đi chơi bóng còn trở về sớm như vậy?”

Hạ Đằng không chút để ý mà nói: “Không có, hẹn người ta nhưng lại không có tới.”

“Em đi tắm rửa một cái, thân thể khó chịu quá.” Hỏa khí trên người Hạ Tụng hầu như đã biến mất, Hạ Tụng nguyện ý nói chuyện như vậy, cậu cũng không đáng lại cùng anh ấy bực bội.

Nhưng Hạ Tụng nhanh chóng chú ý tới bó hoa trên tay em trai, cậu hơi nhíu mi, giống như lơ đãng mà thử nói: “Trong tay cầm cái gì kia, là cô bé nhỏ nào đưa hả?”

Hai anh em bọn họ đều không thiếu người theo đuổi, nhưng nhiều năm như vậy còn không có trải qua trái cấm yêu đương sớm, không nghĩ tới khi muốn yêu đương lại cực kỳ nhất trí, thế nhưng lại thích cùng một người.