Yêu Đương Với Anh Em Song Sinh

Chương 41: Không hối hận sao? Lần đầu tiên lại cho chị như vậy? H

Cậu thế nhưng lại làm nũng.

Mí mắt Nguyễn Tuý Quân run lên vài cái, xoay người đối mặt nhìn Hạ Đằng ——— thật ra nhìn cũng không thấy rõ, nhưng cô vẫn muốn nhìn. Khuôn mặt thiếu niên vẫn xinh đẹp sạch sẽ như thế, lại nói muốn cô.

Cơ thể lại đẹp như vậy, cô cự tuyệt không được.

Cũng không phải chỉ có đàn ông mới háo sắc.

“Không hối hận sao? Lần đầu tiên lại cho chị như vậy?”

“Không hối hận, tuyệt đối không hối hận.” Hạ Đằng hận không thể đứng dậy viết luôn giấy cam đoan cho cô, cậu lần đầu tiên thích một người, có lẽ cả đời này cũng chỉ thích mỗi cô, cậu đối với cơ thể cô có du͙© vọиɠ, cũng chỉ khát cầu mọi thứ của cô.

Dừng trong mắt Nguyễn Tuý Quân, thật là ngoan muốn mệnh —— vốn dĩ từ lúc đầu, cô thật sự thích Hạ Đằng, tuy rằng khi đó chỉ coi cậu là em trai, đâu ngờ đến mối quan hệ hai người có thể phát triển đến ngày hôm nay, đến bước này.

Hạ Đằng lần này thử tính áp lại gần, liếʍ nhẹ lên môi Nguyễn Tuý Quân, cô run lên một chút, không trốn —— cam chịu.

Hạ Đằng thấy thế, cơ thể đều hưng phấn lên, nâng mặt cô lên hôn mạnh xuống, động tác cũng không có kết cấu gì, tóm lại du͙© vọиɠ dày đặc dường như sắp tràn ra ngoài, như hổ đói vồ mồi dùng sức liếʍ mυ'ŧ.

Nguyễn Tuý Quân bị ôm đến không thoải mái, lại bị hôn đến không thở được, cô đơn giản dơ tay lên đầu Hạ Đằng sờ sờ trấn an, hướng dẫn cậu làm thế nào để cô thoải mái.

Hai người thở dốc đan chéo vào nhau, cơ thể mềm mại cùng côn ŧᏂịŧ cường ngạnh va chạm nhau gợi lên hơi thở tìиɧ ɖu͙©, cuối cùng Hạ Đằng khoá ngồi Nguyễn Tuý Quân lên thân thể mình, kéo góc váy lên tận xương quai xanh.

Nguyễn Tuý Quân chịu không nổi quay mặt sang một bên, để ánh mắt Hạ Đằng tuỳ ý xâm phạm cơ thể mình.

Hạ Đằng có thể nương theo ánh trăng nhìn thấy làn da mịn màng trắng bóng của cô, trừ áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ đang mặc trên người, cơ thể nữ nhân trước mắt như lột xác, trắng như lòng trắng trứng gà. Xung quanh cậu toàn là những cô gái xinh đẹp, sự tình này cậu vốn đã biết rõ.

Hạ Đằng đem côn ŧᏂịŧ đưa tới giữa hai chân Nguyễn Tuý Quân, một bên không thầy dạy vẫn hiểu mà cọ xát tiểu huyệt cô, một bên vùi mặt vào cần cổ trắng nõn, hai tay cũng không nhàn rỗi, duỗi ra sau lưng cô cởi khoá nội y.