Hạ Tụng liền rũ mắt, dường như là khắc chế điều gì ấy: “Không… Em chỉ là cảm thấy, chị hôm nay thật xinh đẹp.”
Nói xong, tai của Hạ Tụng một chút một chút mà đỏ lên.
Nguyễn Túy Quân ngẩn người.
Cô đợi một hồi lâu, đối phương không có ở bên dưới. Nhưng mà cậu lại nâng mắt lên, nhìn cô không chớp mắt —— cô bỗng nhiên có cảm giác là mình không hiểu đứa nhỏ này.
Càng ngày càng nhiều học sinh từ cổng lớn nối đuôi nhau ra, dòng người không có chút ý định dừng lại, cửa tiệm trà sữa cũng tụ tập rất nhiều người lớn tới để đưa đón con của mình, một mảnh lộn xộn náo nhiệt.
Mành plastic bị xốc lên trầm trọng, trên người Hạ Đằng còn mang theo khí lạnh ở bên ngoài, hưng phấn mà kêu: “Chị Tiểu Quân…”
Bởi vì do góc độ, khi cậu vào trong, lúc này mới thấy Nguyễn Túy Quân đối diện ngồi Hạ Tụng, một câu đột nhiên im bặt.
Trên mặt tươi cười cũng không có, thậm chí ẩn ẩn có chút khó chịu, đi đến đứng bên cạnh Nguyễn Túy Quân, cũng không đi đến bên kia anh trai của mình —— trước kia hai đứa nhỏ này là thân nhất, như hình với bóng, giống như là trên một gốc cây mà nở ra hai hoa vậy.
Vừa thấy liền liền cảm thấy không thích hợp.
Nguyễn Túy Quân đứng lên, cô không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt của hai anh em nhà này, hoặc nói là, cô chỉ coi đây là hai đứa trẻ này giận dỗi nhau giống như anh em ở các nhà khác, không quá để ở trong lòng.
Cô tới đón hai người này về nhà, mưa lớn không có ngớt mà còn lớn hơn nữa.
Hai chiếc ô, cô đã sớm định ra là mình dùng một cái, Hạ Tụng hai người bọn họ dùng một cái, hiện tại nhìn thấy cảnh này là không thể thực hiện được —— Nguyễn Túy Quân theo bản năng liền định kêu Hạ Đằng đi cùng cô, mới vừa quay đầu lại, ô trong tay đã có người cầm rồi.
“Chị Tiểu Quân, để em giúp chị cầm đi.”
Hiếm thấy Hạ Tụng nhiệt tình cùng săn sóc, thậm chí lúc mà Nguyễn Túy Quân còn chưa có phản ứng, Hạ Tụng đã ổn định vững chắc đem ô căng ra, che lên trên đỉnh đầu của cô.
Hạ Đằng lẻ loi mà bị xem nhẹ ở một bên, biểu tình lền lạnh xuống.
Nguyễn Túy Quân ngượng ngùng mà cười một chút, nghiêm đầu qua cho Hạ Đằng đi một ánh mắt an ủi, lại đối với Hạ Tụng gật gật đầu: “Tốt nha, cảm ơn em Tiểu Tụng.”
Hạ Tụng trên mặt xuất hiện một giây biểu tình vô thố, cậu lập tức liền điều chỉnh tốt biểu tình, cong cong khóe miệng: “Không khách khí.”
Hạ Đằng yên lặng nhìn về phía trước hai người này ——trong lòng cậu nặng trĩu, nói không nên lời là vì cái gì, tóm lại chính là không thoải mái.