Dọc theo đường đi này cả ba người chậm rãi mà đi, chân Hạ Tụng dài, nhưng cũng cố tình mà thả chậm bước chân.
Có xe vội vàng mà xẹt qua, bắn một mảng lớn bọt nước —— Hạ Tụng đột nhiên đổi để tay trái cầm ô, ôm bả vai của Nguyễn Túy Quân: “… Cẩn thận.”
Trên người Nguyễn Túy Quân không dính một chút nước nào, còn Hạ Tụng đã bị ướt nửa bên bả vai.
Ở phạm vi ôm bình thường này khiến cho Nguyễn Túy Quân lập tức cảm nhận được độ ấm của ngực Hạ Tụng, cô không thể khống chế được mà ngốc một chút, mới không dấu vết mà hướng một bên kéo ra chút khoảng cách.
Nhưng cảm giác của hai người bỗng nhiên liền bị thay đổi.
Sườn mắt Nguyễn Túy Quân nhìn thấy Hạ Tụng một chút, cậu cũng không né, thoải mái hào phóng mà cho cô xem, còn hướng cô cười. Cười đến làm trong lòng cô hốt hoảng, vừa quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Đằng biểu tình đáng thương phảng phất như bị vứt bỏ.
Cậu hiển nhiên cũng phát hiện, Hạ Tụng đã thể hiện điểm không thích hợp ở trên mặt —— anh ấy trước kia chưa bao giờ sẽ như vậy, đối diện với mọi người xung quanh hết thảy đều thái độ bỏ mặc, mới là Hạ Tụng.
Hạ Đằng đối anh trai nhiệt tình một chút sức chống cự đều không có.
Người khắc chế một khi nóng lên, băng tuyết tan rã nồng nhiệt, ai thấy đều phải kinh ngạc.
Lúc về đến nhà là Chu Liên mở cửa cho bọn họ, thấy trên người Hạ Tụng bị ướt một nửa người, cuống quít đẩy cậu đi phòng vệ sinh thay quần áo, Hạ Đằng thì tại phòng khách uống trà ấm do Nguyễn Túy Quân pha cho cậu.
“Tiểu quân, ở trong bếp mẹ còn hầm canh, con đem áo sơ mi trắng của ba đưa cho Tiểu Tụng mặc đi…” Cách một cái hành lang, Chu Liên ở xa xa mà gọi.
Hạ Đằng đứng lên: “Để em đi lấy cho.”
Nguyễn Túy Quân xua xua tay, ý bảo cậu ngồi xuống: “Em không biết quần áo của ba chị ở đâu.”
Cô cầm quần áo sạch sẽ gõ cửa phòng vệ sinh, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.
“…Hạ Tụng? Em mở cửa ra đi, chị đem quần áo cho em thay này…”
Lời nói còn chưa nói xong, cửa bị “Xoát ——” mà kéo ra.
Thân thể người con trai tuổi trẻ bồng bột sạch sẽ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi vào tầm mắt của Nguyễn Túy Quân, cô kinh ngạc nhảy dựng, đột nhiên sau đó lui nửa bước quay mặt đi —— đáng tiếc, phản ứng quá chậm, cái gì nên xem hay không nên xem, đều nhìn hết rồi.
Cô nghe được tiểu gia hỏa ôn nhuận cười khẽ một cái, mang theo ý vị ái muội nói không nên lời: “Không có việc gì chị, em là con trai mà.”