Yêu Đương Với Anh Em Song Sinh

Chương 26: Ánh mắt mang theo chút cảm giác chiếm hữu độc tài của thiếu niên trẻ tuổi, vừa bướng bỉnh, lại vừa nóng bỏng vô cùng

“Chị Tiểu Quân à, hiện cổng nam của trường học còn đang sửa chữa, nên chị hãy đến cổng bắc nhé, ở đó còn có một tiệm trà sữa, chị có thể ghé vào trú mưa được.”

Thông báo ting ting một cái, hiện rõ là tin nhắn đã được gửi thành công. Hạ Tụng gắt gao mà nhìn chằm chằm giao diện cuộc trò chuyện.

Chấn động.

Chị Tiểu Quân: Được.

Giáo viên trên bục giảng bỗng ngẩng đầu, lớn giọng hô, “Hạ Tụng!”

“Còn chưa tan học mà, em đừng xao nhãng chứ!”

Các bạn học bèn quay đầu, sôi nổi nhìn về phía sau. Hạ Tụng vốn còn đang giấu điện thoại ở dưới gầm bàn lén nhắn tin, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất thản nhiên, tựa như một vùng biển lặng.

Trước đây khi Nguyễn Túy Quân còn học cấp ba, thì tiệm trà sữa này đã tồn tại. Trải qua một khoảng thời gian dài, vậy mà mặt tiền cửa hàng lại rộng hơn nhiều, còn có thêm hai nhân viên nữa để đáp ứng nhu cầu của khách hàng.

Cô gọi một ly “trà sữa thái xanh ba phần đường”, khi nhân viên cửa hàng hỏi Nguyễn Túy Quân có cần uống nóng hay không, thì đã nghe thấy có người gọi sau lưng mình:

“Chị Tiểu Quân.”

Theo bản năng, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện là Hạ Tụng. Nhưng chỉ có một mình cậu, không thấy Hạ Đằng xuất hiện phía sau.

Đồng hồ treo trên tường của tiệm trà sữa đã điểm 11 giờ 52, mới chỉ cách hai phút so với giờ tan học bình thường.

“Sao lại về sớm vậy?” Nguyễn Túy Quân nói xong, giọng nói hiện lên chút cảm giác vui vẻ, nhưng đôi mắt vẫn hướng về sau lưng Hạ Tụng - cuối đuôi mắt còn hiện lên một chút vẻ chờ mong.

“Hôm nay lớp em được ra sớm 5 phút. Em sợ chị đợi nên ra trước, hẳn là bây giờ Hạ Đằng vừa mới tan học.”

Nguyễn Túy Quân nghe được tiếng xì xào của nhân viên đứng bên trong quầy, ánh mắt cũng theo đó mà dừng trên người Hạ Tụng - cô không tự chủ được mà thuận theo nhìn kỹ người thiếu niên.

Dáng vẻ so với trước kia không có gì khác nhau, nhưng tư thái có chút cảm giác cứng đờ, tóc còn bị mưa xối ướt một nửa, ngoan ngoãn dính trên trán, thoạt nhìn vô cùng nghe lời.

Kia tam ly bởi vì không có được đến khách hàng đáp lại bị theo thường lệ làm thành nhiệt độ bình thường nãi lục đã hảo, Nguyễn Túy Quân đưa cho Hạ Tụng một ly: “Trước ngồi đi, đợi chút Tiểu Đằng.”

Ly trà sữa vì không nhận được phản hồi của khách hàng, nên nhân viên cũng không làm nóng, hiện đã làm xong. Nguyễn Túy Quân đưa cho Hạ Tụng một ly, “Em ngồi trước đi, đợi Tiểu Đằng một chút.”

Thấy Hạ Tụng ngồi xuống, Nguyễn Túy Quân thuận tay mà đưa khăn giấy cho cậu. Hạ Tụng vừa lau khô tóc, vừa nhìn cô. Cậu có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến quyết tâm trước đó của mình, tâm thiếu niên bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Nửa phút sau, Nguyễn Túy Quân mới cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tụng, bèn chậm chạp mà phản ứng lại.

Ánh mắt mang theo chút cảm giác chiếm hữu độc tài của thiếu niên trẻ tuổi, vừa bướng bỉnh, lại vừa nóng bỏng vô cùng.

Cô cười cười, có chút khách khí. Nguyễn Túy Quân hài hước mà nói rằng, “Trên mặt chị có gì sao, nãy giờ em cứ nhìn chị thế?”