Dù cho tình hình của ban trọng điểm vẫn rất ổn định, nhưng việc này vẫn khiến mọi người trở nên hoảng sợ. Trường học thậm chí còn bỏ ra hai tiết để làm công tác tư tưởng cho toàn trường, ngay cả giáo viên, nhưng vì trời mưa lớn bên ngoài, nên không gian xung quanh ai nấy đều trở nên ẩm ướt, có chút lành lạnh.
Cuối tiết hóa, giáo viên đến thượng chu lưu lấy ra một sấp bài thi, để cho từng tổ trong lớp học tiến hành chữa bài cho nhau. Chỉ trong nháy mắt, âm thanh thảo luận vang lên khắp lớp, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Suy nghĩ của Hạ Tụng cũng theo đó mà bay đi càng xa hơn.
Trường trung học số một sẽ không cho phép học sinh ban trọng điểm mang theo điện thoại đến lớp, nhưng Hạ Tụng lại là ngoại lệ. Cậu thuộc về thể loại học sinh dù có nuôi thả vẫn không trở nên hư hỏng, chưa từng có ai có thể liên hệ học sinh chăm ngoan như Hạ Tụng với mấy trò của học sinh cá biệt được.
Hạ Đằng nói, chị Tiểu Quân muốn đến đón bọn họ sau khi tan học, đúng hơn là, chị đến để đưa ô cho cả hai.
Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chỉ trong thoáng chốc đã đi đến Thượng Chu, còn chuyện Hạ Tụng chất vấn Hạ Đằng trước đây thì… Dù sao thì, trước giờ cậu cũng rất ít khi nói chuyện với Hạ Đằng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xã giao vài câu, sau này Hạ Đằng dường như có chút hiềm khích với cậu, cũng vì chuyện có liên quan đến Nguyễn Túy Quân, nên khoảng cách giữa hai anh em vô hình trung đã được gần lại.
Lần đầu tiên Hạ Tụng cảm thấy, bản thân mình thật là hèn mọn.
Cậu thử quan sát Hạ Đằng, dùng thái độ như người bề trên để đánh giá em trai: Vẻ ngoài của Hạ Đằng giống cậu, cũng không biết xuất sắc hơn Hạ Tụng ở điểm nào. Hạ Tụng nghĩ mãi không ra, không biết vì sao mình lại thua em ấy.
Suy nghĩ ác ý đến như vậy, Hạ Tụng bình phẩm người anh em song sinh do cùng một mẹ đẻ ra của mình từ đầu đến chân, rồi mới đột nhiên phát giác: Vì ghen ghét, mà mình lại có thể nảy sinh những suy nghĩ ác độc như vậy với Hạ Đằng.
Nhưng trên đời này, ghen tị là loại cảm xúc không thể khống chế được, nên Hạ Tụng bèn trở nên mờ mịt. Tình cảm ngây ngô trong sáng của thiếu niên, rồi thêm tính kiêu căng ngạo mạn, tất cả, dường như đang khiến cảm xúc trong cậu trở nên lẫn lộn, vừa áy náy, mà lại càng thêm oán hận em trai của mình.
Nếu Hạ Đằng có thể, vậy sao cậu lại không thể được?
Ý nghĩ như vậy chỉ cần xuất hiện một lần, thì sẽ có lần hai, lần ba, thậm chí là vô số lần lặp lại trong đầu cậu trai trẻ.
Ngón tay Hạ Tụng dừng ở trên màn hình di động, vì khẩn trương mà có hơi run.