Nguyễn Túy Quân đã sớm kết bạn WeChat với hai anh em họ Hạ, nhưng cuộc hội thoại với Hạ Đằng vẫn sinh động hơn nhiều, tin nhắn của cậu luôn ở trên cùng. Tin mới nhất của Hạ Đằng được gửi vào sáng sớm hôm nay, nên cô vẫn chưa kịp trả lời.
“Chào buổi sáng chị Tiểu Quân, chúc chị sáng tốt lành. Hôm nay trời mưa, chị nhớ để ý thu quần áo nhé!”
Cậu bé nhà bên vốn vụng về, nay lại tinh tế đến lạ, khiến cho trong mắt Nguyễn Túy Quân hiện lên vài phần ý cười.
“Trưa nay em có về ăn cơm không?”
Đầu bên kia chưa trả lời, có lẽ vẫn còn đang trong lớp. Nguyễn Túy Quân ăn sáng đơn giản, chỉ cần ốp la một trái trứng nhỏ. Cô ăn xong bèn dọn dẹp một chút, rồi đến ban công. Ở đó, Chu Liên đã thêu xong một đóa mẫu đơn rồi.
“Loại mẫu đơn này tên là Nhị Kiều, chỉ có một bông nhưng lại nở rộ ra hai màu. Nhớ năm ngoái ba con mua cho mẹ một chậu, vừa ra hoa, đã bị mèo hoang không biết từ đâu đến nghịch ngợm phá phách làm chết cây…” Chu Liên đứt quãng nói, kể lại chuyện trước kia. Nguyễn Túy Quân vô cùng nghiêm túc mà nghe bà kể từng lời.
Cô không nhớ rõ lắm, nên thấy lạ lẫm vô cùng. Thật ra trước kia những loại cây cảnh này, cô đều đã từng thấy qua, nhưng lần nào trở về nhà cũng vội vã rời đi, tầm mắt chẳng bao giờ rời di động và máy tính. Cô cũng chẳng biết hồi đấy mình vội cái gì, tóm lại cũng không cố gia lắm, vội đến mức nào, thì cuối cùng mọi thứ cũng trở nên rối tinh rối mù.
Mười giờ 40 phút, tiếng tin nhắn trên điện thoại vang lên.
Tiểu Đằng: Em sẽ về ăn cơm, anh trai cũng nói sẽ đến ăn trưa đó.
Cô mới hỏi, “Hai nhóc ấy liệu có mang dù không?”
Chu Liên nghe xong câu hỏi của cô, bèn cười, “Tám chín phần mười là không mang rồi. Hai nhóc ấy mới sáu rưỡi đã rời giường đi học rồi, mà đến tám chín giờ mới bắt đầu mưa mà.”
Quả nhiên ——
Hạ Đằng đáp, bọn em không mang theo. Cậu và anh trai vốn tính sẽ chạy thật nhanh về nhà, còn nói lúc chạy về thì chắc mưa đã tạnh rồi.
Như vậy làm sao được. Trong đầu Nguyễn Túy Quân hiện lên cảnh tượng hai nam sinh bị mưa xối ướt thành con chuột lột, vô cùng chật vật, trong lòng cô trở nên bi thương.
Cô nhớ đến giờ tan học của trường cấp ba, hẳn là mười một giờ năm mươi sẽ tan lớp.
“Mẹ, trong nhà mình có dù không?” Nguyễn Túy Quân nói, đã đứng phắt dậy.
Chu Liên thêu thêm hai mũi nữa, đến đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời con gái, “Trong ngăn tủ bên cửa có hai cây dù, nếu con muốn đi đón hai em thì nên đi sớm một chút, 11 giờ hẳn xuất phát.”
Trường trung học số một hôm qua mới xảy ra chút chuyện, có một nữ sinh học lớp 12, nghe nói vì áp lực học tập quá lớn, nên đã làm ầm lên, muốn tự sát.