Trong khi Nguyễn Túy Quân học đại học lấy được học bổng, khoảng thời gian rảnh rỗi cô đi làm gia sư để tích cóp một số tiền vốn, chống đỡ cái phòng làm việc nho nhỏ mà cô và tiền bối khóa trên cùng nhau hùn vốn mở ra.
Nhưng chỉ có thể nói cô không may gặp phải người không tốt, trong khi cô lại còn quá trẻ tuổi, nếu cô có thể đợi thêm mấy năm, đi ra ngoài công tác rồi mới gây dựng sự nghiệp thì liền sẽ không có gặp phải tình huống ngoài ý muốn như vậy. Thế nhưng chung quy là cô ngu ngốc và quá ấu trĩ cho nên cuối cùng mới đánh vỡ nhân sinh vốn hoàn mỹ thuận buồm xuôi gió của cô.
Nguyễn Túy Quân cầm vỉ thuốc ngủ mà tối hôm qua cô đã lấy ra, lần nữa đem nó cất vào trong ngăn kéo, manh lê dép đi xuống lầu.
Đồng hồ treo trên tường hiện là mười giờ rưỡi, Chu Liên thấy con gái xuống lầu, liền buông bức tranh đang thêu chữ thập trong tay ra, đứng lên hỏi cô: “Con có đói bụng không, mẹ hâm nóng lại cơm sáng cho con ăn nha?”
Nguyễn Túy Quân lắc đầu, cô không muốn ăn, hơn nữa đã gần giữa trưa, nên liền dứt khoát đợi chút nữa rồi gộp cả hai bữa ăn chung luôn vậy.
“Vậy mẹ chiên hai cái trứng cho con ăn lót dạ trước.”
Nói rồi Chu Liên bước qua người Nguyễn Túy Quân đi vào phòng bếp làm ngay, còn cô thì chậm rì rì đi đến ban công, bên ngoài mưa đang dần lớn hơn—— đẩy ra cửa kéo, ngoài ban công có mấy mấy bồn hoa tường vi tươi tốt, mọc bò lên hơn phân nửa lan can của ban công, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn chút so với độ ấm trong nhà, từng giọt mưa rơi lên nóc nhà, theo mái hiên chảy xuống như hình thành một tấm màn bằng nước mưa, từ chỗ cô đứng nhìn ra ngoài chỉ thấy khung cảnh mông lung, mờ ảo.
Điện thoại di động rung lên hai cái, là tin tức dự báo thời tiết được tự động gửi đến: Trận mưa lớn kéo dài đang diễn ra hiện ở mức cảnh báo màu xanh, dự tính mưa to liên tục trong năm tiếng, mọi người nhớ rõ mang theo dù khi đi ra ngoài.
Cửa ban công bị kéo lại một cái “Cạch ——”, Chu Liên đã bưng mâm đồ ăn ra tới: “Bên ngoài lạnh, con đừng để bị cảm lạnh, buổi sáng mẹ có nấu trà táo đỏ, chờ lát nữa con nhớ uống hai ly cho ấm người.”
Nguyễn Túy Quân gật gật đầu, nhận lấy mâm thức ăn và chén đũa trong tay bà, cô để xuống bàn tròn nhỏ được đặt ở gần ban công.
“Mẹ, hai người Hạ Tụng bọn họ còn tới ăn cơm lúc giữa trưa không? Bên ngoài trời vẫn mưa to như vậy.”
Cô cắn một ngụm trứng chiên, nhìn trên tay Chu Liên cầm lấy tranh thêu chữ thập, bà ngồi xuống ghế sô pha đơn nhỏ phía đối diện cô —— trời hiện đang mưa to, có khả năng hai người họ sẽ không trở về, có lẽ sẽ ở trong căn tin trường học ăn chút gì hoặc là tìm món gì đó ở con phố ăn vặt gần trường mà giải quyết bữa trưa.
“Mẹ cũng không biết nữa, tuy rằng bác sĩ tiểu Cao đã cùng mẹ nói qua, nếu gặp ngày trời mưa to gió lớn, hai đứa trẻ kia không có phương tiện trở về ăn cơm thì liền không cần làm phần ăn cho bọn chúng, nói là bọn chúng sẽ biết ở lại trường học ăn. Chẳng qua, mẹ vẫn sợ lỡ như hai đứa nó quay về muốn ăn cơm thì đến lúc đó lại phải làm sao đây. Hay là, tiểu Quân con giúp mẹ gửi tin nhắn hỏi hai đứa trẻ kia một chút xem như thế nào?”