Vốn chưa kịp nhận ra, nên Nguyễn Túy Quân theo bản năng mà hô to một tiếng. Hạ Tụng khẩn trương, vội vàng giơ tay lên để đỡ lấy cô gái. Nhưng cậu đã nhanh chóng nhận ra rằng, Nguyễn Túy Quân do quá vui sướиɠ nên mới hô lên, không phải sợ hãi.
Cậu bèn thu tay, an tĩnh đứng ở một bên làm quần chúng. Hạ Đằng hoàn toàn có thể thong dong mà ở trong phạm vi an toàn chơi đùa cùng Nguyễn Túy Quân, tạo niềm vui cho người con gái.
Hạ Đằng đẩy vài cái liên tiếp, vốn từ đầu là đẩy dây thừng, nhưng vì nhiều nguyên nhân, đẩy dây thừng thì rất phiết, lại lực bất tòng tâm. Cậu cũng không nghĩ nhiều, mà vô tư đẩy sau vai Nguyễn Túy Quân để nâng cô lên.
Việc động chạm phần thân trên của người con gái khiến cho thiếu niên có hơi chút run run.
Đó là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, mà cậu chẳng thể miêu tả được. Phần vai so với tay, vốn là một nơi ám muội hơn. Khung xương của Nguyễn Túy Quân nhỏ gầy, sờ vào bả vai bèn cảm nhận được làn da tinh tế non mềm của cô.
Tai của Hạ Đằng lập tức đỏ lên.
Vài ba cái ý tưởng lỗ mãng đột ngột xuất hiện trong đầu cậu. Mùi hương nhàn nhạt của chị Tiểu Quân, kết hợp cùng hỗn tạp mùi hương được gió lạnh đưa đến dưới tán cây ngập tràn khoang mũi của Hạ Đằng, trong chớp mắt, như đã đánh thức cái gì đó thuộc về hoan ái ẩn sâu trong thân thể của thiếu niên.
Cậu bỗng dưng nghĩ đến, mình rất muốn, rất muốn đυ.ng vào cô.
Bạn bè của Hạ Đằng khi nói về cậu, thường dùng hai câu.
Sinh long hoạt hổ, cẩu thả vô cùng.
Khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao gầy thẳng tắp, rất phù hợp với thẩm mỹ của người trong nước ở tuổi này. Vẻ anh khí và cảm giác sạch sẽ, hơi chút trẻ con được kết hợp vô cùng hoàn hảo trên người Hạ Đằng, không tạo ra cảm giác phản cảm cho người khác. Cậu thích chơi bóng rổ, thích chạy bộ, nhưng vì vốn không thích giao tiếp với người khác phái, nên cũng chẳng mấy ai tiếp cận được Hạ Đằng.
Sở trường đặc biệt ư? Ngón tay sở trường đặc biệt, chân sở trường đặc biệt, ném ba điểm và úp rổ là điều cậu giỏi nhất.
Đây là chuyện ai cũng biết.
Nghĩ lại thì, Hạ Đằng cũng không giống với người anh trai thanh lãnh cấm dục của mình, là tuổi trẻ khí thịnh, chuyện ái tình đến và đi đột ngột. Sáng sớm cậu thường gặp phải tình huống côn ŧᏂịŧ cương cứng đến phát đau, nhưng việc này là yếu tố sinh lý, bắn ra thì không còn nhớ rõ nữa.
Chuyện yêu đương thì trước nay cậu cũng chưa từng trải nghiệm, cũng chưa từng gặp được người mình thích.
Vì vốn thiếu tình thương của mẹ, hoặc cũng do từ nhỏ đến lớn không hề thân thiết với người thân khác giới, nên khi Hạ Đằng thấy Nguyễn Túy Quân, thì xuất hiện một cảm giác thân thiết không nói rõ được. Càng về sau, Nguyễn Túy Quân đối xử với cậu càng tốt, tình cảm trong mắt chỉ cần nhìn là có thể thấy rõ được. Cái cảm giác được thiên vị trắng trợn này, càng khiến cho Hạ Đằng ỷ lại, say đắm không muốn thoát ra.