Nếu là Hạ Tụng ở trước mặt cô lộ ra biểu cảm trước nay chưa từng thấy, thì cô sẽ chẳng bao giờ hỏi đến nguyên do.
Khi Chu Liên trở về, thì ôm theo một bộ xích đu còn nguyên vẹn, ngay cả dây thừng cũng được bó xếp gọn gàng đặt bên trên. Bà vô cùng vui vẻ mà kéo cô sang một bên để xem xét, rồi nói chờ buổi tối khi ba cô trở về, thì sẽ lắp xích đu cho cô xem.
Hạ Tụng đứng cách đó có vài bước, nên tiến đến xem cùng.
“Dì ơi, để con lắp cho, dù sao con cũng đang rảnh.”
Hạ Đằng vừa bước ra từ phòng vệ sinh thì nghe thấy anh trai mình nói những giờ này. Nguyễn Túy Quân ngẩng đầu, thấy Hạ Tụng đang nhìn mình, nhưng do cậu đứng quá xa, nên cô không rõ sắc mặt của thiếu niên.
.
Giây tiếp theo khi Hạ Tụng liếc nhìn Hạ Đằng đang ở phía sau, cô bèn cảm nhận được, thần sắc của cậu thay đổi - Hạ Đằng sau khi đã rửa sạch mặt, thì vuốt tóc lên cao, lập tức trở nên soái khí sắc bén vô cùng.
Hạ Tụng chú ý đến ánh mắt của Nguyễn Túy Quân, mí mắt của cậu trở nên run rẩy, không dám quay đầu nhìn lại.
Chu Liên hớn hở, khách khí vài câu, không lay chuyển được quyết định của Hạ Tụng vốn muốn hỗ trợ. Cuối cùng Hạ Đằng cũng đi đến xem náo nhiệt, rồi hai anh em bèn cầm dụng cụ đi xuống lầu.
Nguyễn Túy Quân đi theo hai anh em, trước khi đi thì ghé tủ lạnh cầm hai chai Sprite.
Trước đó không lâu, cô biết được việc Hạ Tụng cũng thích uống Sprite từ miệng của Hạ Đằng. Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, trong lòng Nguyễn Túy Quân cũng có chút áy náy không thể nói rõ, dù sao thì Hạ Tụng cũng là đứa trẻ ngoan, nếu đối xử quá khác biệt thì khó coi quá.
Hạ Tụng nhận lấy chai Sprite, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, như sao băng lướt qua tối đêm hè. Giây tiếp theo, cậu nghe được giọng Nguyễn Túy Quân gọi Hạ Đằng, giọng điệu vô cùng thân mật, “Tiểu Đằng, em có muốn uống nước hay không?”
Một bên là Hạ Tụng, một bên là Tiểu Đằng.
Nghe liền biết rõ cao thấp.
Rất nhanh, xích đu đã được hoàn thành, giống y như bản vẽ. Hơn nữa, hai cậu thanh niên cũng rất cao ráo, việc lắp ráp cũng không gặp quá nhiều khó khăn. Hạ Đằng cao hứng vô cùng, lôi kéo bàn tay của Nguyễn Túy Quân, rồi đưa cô đến trước xích đu.
“Chị Tiểu Quân, chị ngồi lên thử đi.”
Nguyễn Túy Quân xuống lầu vội, ăn mặc phong thanh, còn mang theo dép lê. Cô ngồi trên xích đu, mũi chân chỉ cần hơi dùng lực một chút là có thể chấm đất. Hạ Đằng tự giác đứng sau lưng cô, đợi Nguyễn Túy Quân ngồi ổn định rồi, mới đẩy một cái, khiến người con gái kinh ngạc mà hô to.
Nháy mắt, cả người cô đã bay lên không trung.