“Không có, em không có mà.” Cho dù có đi chăng nữa, thì cũng đâu có quan hệ gì với Hạ Tụng? Anh ấy không phải người không bao giờ để bụng, trong mắt chỉ có học tập sao? Hạ Đằng nói mới thêm, anh trai đừng suy nghĩ bậy bạ, để ảnh hưởng việc học, cậu chẳng qua là vừa chơi bóng rổ mới về mà, không có gì đâu.
Hạ Đằng nói xong, nghĩ đến uy nghiêm của anh trai mình, dù chưa nói hết, nhưng vẻ mặt quật cường không phục của cậu đã chứng minh tất cả.
Hạ Tụng xoay người, trở về phòng mình. Tận cho đến bây giờ, cậu cũng không nói với em trai nửa lời, chẳng hề hé môi dù chỉ một chữ.
Nguyễn Túy Quân không biết hai anh em họ tại sao lại cãi nhau, nhưng trong lòng cô vẫn giữ thái độ thản nhiên, không sao cả. Có lẽ cô vẫn chưa biết được mình là nguyên nhân của trận cãi nhau này, mà cô và hai anh em đó cũng không phải là người thân ruột thịt, nên Nguyễn Túy Quân bèn đứng ở góc độ làm một chị gái hàng xóm để xem xét vấn đề.
Cô cắn một ngụm dưa hấu, vị ngọt thanh ngập tràn khoang miệng, “Đã là người, thì sẽ có khác biệt. Dù là người thân trong gia đình trước nay vốn rất thân thiết thì cũng không ngoại lệ.”
“Dù sao em cũng đã 18 tuổi rồi, cũng có thể phân biệt rõ đúng sai. Nếu em cảm thấy là do anh trai gây sự, vậy thì em không cần phải thấy áy náy. Nếu em cảm thấy là do mình sai, vậy thì em nên thẳng thắn mà đi nhận sai, xin lỗi anh trai. Nên giải quyết vấn đề trước.”
Hạ Đằng bèn rón rén bò lại gần, “Em cảm thấy em không sai, nhưng từ trước giờ ba mẹ toàn dạy bảo em phải nghe theo Hạ Tụng, anh ấy nói gì cũng đúng, khiến em lúc nào cũng phải nghe anh trai…”
Nguyễn Túy Quân túm lấy một tờ khăn giấy, rồi lau tay, “Em đâu phải sống phụ thuộc vào anh trai mình. Muốn độc lập thân thể thì cần phải độc lập tư tưởng, nếu lần sau em ấy lại như vậy nữa, thì đến tìm chị.”
Hạ Đằng im lặng không đáp lời, như đang suy tư điều gì. Cậu bị Nguyễn Túy Quân gõ đầu một cái, “Được rồi, đầu em cũng nhỏ lắm, không rõ thì đừng nghĩ nữa, sau này sẽ từ từ hiểu thôi.”
“Đi, em rửa mặt rồi ăn chút trái cây lót dạ đi, hôm nay mẹ chị nấu cơm hơi trễ.”
Hạ Đằng bèn nghe lời đứng lên, rồi bước đến phòng vệ sinh để rửa mặt.
Nguyễn Túy Quân ngồi trên sô pha, giật mình mà nghĩ rằng.
Cô bỗng ý thức được lời nói vừa rồi của mình có chút không ổn. Bất giác, cô không hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện đã tin tưởng lời của Hạ Đằng, dựa vào dăm ba câu nói của cậu mà chủ quan phán đoán đúng sai. Lời cô vừa nói thoạt nghe vô cùng công bằng, nhưng thực tế là đều bênh vực Hạ Đằng.