Hai nhà Nguyễn Hạ vốn ở rất gần nhau, ở giữa còn có một mảnh đất trống không rõ quyền sở hữu. Mấy năm trước tổ dân phố đã đến thông báo, có người lợi dụng mảnh đất trống này. Hai nhà bèn vội vã mà dựng lên chút cây cỏ ở đó, náo loạn một hồi thì cuối cùng yên ổn. Tầng tầng nùng ấm, còn xuất hiện mái vòng trồng nho ẩn nấp sau tán cây, cả không gian vô cùng thơ mộng. Mùa hè thì nơi này vô cùng râm mát, lá cây xum xuê, tạo thành một mái vòm che lấp ánh nắng cho người ngồi bên dưới.
Người ngoài có thể xem, nhưng không thể bước vào. Nhà Nguyễn bàn với nhà họ Hạ rằng, nên làm hàng rào bao bọc khu đất này lại. Hai nhà cùng đồng ý, nên dùng rào gỗ đơn sơ để khiến mảnh đất này trở thành đất tư.
Nguyễn Túy Quân theo Chu Liên xuống vườn xem xét, quả thực, khu vườn kia vô cùng mát mẻ.
Chu Liên tính nhờ con gái mua một cái xích đu để lắp vào đây. Khi ghé mua đồ ăn cho trưa nay, bà có ghé vào tiệm tạp hóa bên cạnh một lúc lâu, nên mới lỡ giờ làm cơm trưa cho con gái.
Thời điểm Nguyễn Túy Quân mở cửa cho hai anh em, bên ngoài trời đã nóng đến mức khiến người ta khó chịu. Dường như xuất hiện sóng nhiệt giữa không trung, không khí hỗn tạp đến mức khiến người người nóng bức, tâm trạng cũng trở nên vô cùng khó chịu. So với cái khí lạnh trong nhà thì quả thực là một trời một vực.
Hạ Tụng vẫn là dáng vẻ không muốn nói chuyện, cậu thả cặp sách xong, bèn đi đến nhà vệ sinh để rửa mặt. Hạ Đằng theo sau Nguyễn Túy Quân mà ngồi xuống ghế sô pha, trên mặt hiện rõ vẻ rầu rĩ không vui.
“Có chuyện gì sao?” Cô đẩy dưa hấu ướp lạnh đã được cắt sẵn đến trước mặt cậu thiếu niên, ánh mắt rơi xuống cái vòng tay vận động trên cổ tay phải.
“Em cãi nhau với anh trai à?” Một câu hỏi đã trúng tim đen.
Lập tức, Hạ Đằng nâng mắt, sắc mặt ủy khuất vô cùng, “... Cũng không hẳn, em cũng không biết anh ấy bị gì nữa. Kỳ thật, quả thực là vô cùng kỳ lạ mà, đến em nói chuyện anh ấy cũng không nghe lọt tai, không thể hiểu được anh ấy bị làm sao.”
Cái thể loại trẻ trâu như Hạ Đằng, cũng không thể hiểu được mấy cái suy nghĩ vòng vèo trong tâm trí của anh trai song sinh. Lớn đến như vậy rồi mà chưa có lần nào cậu qua mặt anh trai, chỉ duy nhất có một lần “phản nghịch” nho nhỏ, mà đã phải nhận hậu quả trong nháy mắt.
####
“…Đi đâu vậy?”
“Em… Em đến sân vận động, chơi bóng rổ…”
“Hạ Đằng, từ khi nào mà em bắt đầu chơi bóng rổ với con gái vậy?”
Anh trầm mặc, từng bước ép sát người em trai, “Có phải em đi tìm chị Tiểu Quân hay không?”
Hạ Đằng nào biết trong lòng anh trai nghĩ gì, chẳng hề biết đến cơn ghen tuông như sóng cuộn biển gầm trong lòng anh, cùng cảm giác ghen ghét không thể khống chế được. Cậu chỉ biết một điều, cậu đã đồng ý với chị Tiểu Quân về việc giữ bí mật, nên lần đầu tiên, Hạ Đằng đối diện với ánh mắt tức giận của Hạ Tụng, mà nói dối.