Côn ŧᏂịŧ của cậu đã sưng đến phát đau. Cậu thiếu niên dựa vào mặt tường lạnh lẽo, tùy ý để dư vị tìиɧ ɖu͙© xâm lấn mọi tế bào thần kinh của mình.
Côn ŧᏂịŧ của thiếu niên quả thực là vô cùng xinh đẹp, sạch sẽ thẳng thắp, không thô cứng như những cái khác, nhỏ xinh đến mức dễ dàng bị cậu nắm trong lòng bàn tay mà vuốt ve, tạo nên loại mỹ cảm sắc tình khiến người khó lòng nhìn thẳng.
Hạ Tụng liếʍ môi, yết hầu lên xuống, ở nơi đuôi mắt hiện lên một chút ửng hồng quỷ dị. Cậu nhắm hai mắt lại, để bản thân đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, rồi liên tục dùng tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân dưới.
Gương mặt đẹp của cậu mang theo chút ngả ngớn hạ lưu, có chút khác biệt với cảm giác lạnh lùng như tiên giáng trần thường ngày. Trong lúc lơ đãng, cả người Hạ Tụng bèn lộ ra chút vụng về, quả thật giống hệt một thiếu niên sạch sẽ ngây ngô.
Tương phản lớn đến như vậy, hành vi lại càng khiến cho người ta cảm thấy thẹn thùng.
“Chị Tiểu Quân, chị Tiểu Quân…” Hạ Tụng thấp giọng nỉ non, tiếng thở dốc ngày càng nặng nhọc hơn. Dường như cái tên này khiến cho cậu hưng phấn hơn nữa, động tác trên tay ngày càng nhanh hơn, tiếng rêи ɾỉ cũng theo đó mà càng lớn hơn nữa.
“A ——”
Hạ Tụng như bị điện giật, cả người run run, côn ŧᏂịŧ trong tay phụt phụt vài cái, rồi bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c, nhỏ giọt trên gạch men sứ lót sàn nhà.
Cao trào qua đi, trống rỗng kéo đến. Hạ Tụng ngồi dựa sàn, trống rỗng mà nhìn vào hư không, ánh mắt mất đi tiêu cự. Tay chân cậu trở nên mềm nhũn, nhưng đầu óc tràn ngập hình bóng của chị Tiểu Quân.
Nhưng phải làm sao bây giờ?
Cậu có thể nhìn ra được, chị Tiểu Quân không quá thích mình.
Người em trai hoạt bát tựa như ánh mặt trời của cậu, có thể thường xuyên được chị Tiểu Quân đối xử dịu dàng, vô cùng cưng chiều, thậm chí còn có thể thường xuyên nhận được nụ cười mỉm của chị ấy. Còn bản thân Hạ Tụng, vốn tính cách đã lạnh lùng, rất khó nói chuyện, chẳng thể sửa được trong một thời gian ngắn, cũng vì vậy mà cậu rất ít khi được nói chuyện cùng chị.
Hạ Tụng bèn đứng lên, vệ sinh chính mình thật sạch sẽ. Cậu vừa ném quần áo dơ vào chậu nước, thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa kêu reng.
Hạ Đằng đang ở ngoài cửa. Trong tay cậu cầm ly Sprite còn đang sủi bọt, vốn đang đứng ngẩn người, thì đã thấy anh trai ra mở cửa cho mình. Hai mắt của cậu sáng ngời, “... Chào anh!”
Hạ Tụng nhạy bén mà ngửi được mùi hương vốn không phải là của Hạ Đằng thoang thoảng trong không khí, trong nháy mắt, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng hẳn đi, sa sầm mặt.
“Đi đâu vậy?”
##
Hôm nay Chu Liên hưng phấn về nhà, nói rằng dây nho sau vườn đã kết rất nhiều quả.