Yêu Đương Với Anh Em Song Sinh

Chương 14: Chị cứ như vậy đột ngột mà xông tới, hỏi tên của cậu, sau đó quên đi cậu

Du͙© vọиɠ cùng tình tố là để áp lực, không phải dùng để phát tiết, Hạ Tụng am hiểu sâu đạo lý này. Trong mắt người khác, cậu cao cao tại thượng, nghĩ muốn cái gì đều hạ bút thành văn, không dính chút dơ bẩn phàm trần thế tục nhỏ tí tẹo nào.

Hai chữ Hạ Tụng này, quả thực chính là đại danh từ thanh cao.

Ai có thể nghĩ đến, cậu cũng sẽ dùng tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ, ngẩng cổ đè thấp thanh âm thở dốc rêи ɾỉ.

Thiếu niên tìиɧ ɖu͙© tới không thể hiểu được, cậu đứng ở ban công tưới hoa, thấy phía trước phòng vài cái áo hai dây màu trắng phơi nắng, lại khắc chế không được mà miên man suy nghĩ vài giây, thực dễ dàng liền cứng.

Nguyễn Túy Quân cực thích mặc đai đeo, cô có xương quai xanh cùng vai vuông hoàn mỹ, khi mang vòng cổ trân châu bất quy tắc, cái bộ vị kia đẹp muốn mệnh —— đó là quần áo của cô, cậu nhìn một cái là có thể nhận ra.

Năm mười sáu tuổi ấy, cũng là giữa hè như này, cậu còn không có nẩy nở, cả nhà cũng vừa chuyển đến nơi này không bao lâu, cậu lần đầu tiên gặp được cô.

Cậu nhớ rất rõ ràng, cô mặc váy dài có đai đeo màu xanh lục, áo dệt kim màu trắng chạm rỗng hở cổ, mang thêm một chiếc vòng cổ bạc tinh tế, chuế ánh trăng thạch.

Thời tiết oi bức cực độ, mới vừa mưa xong, mưa còn chưa tạnh hẳn, chút chút lại rơi xuống vài hạt, trong nháy mắt cậu nhìn thấy cô, nhặt được hoa sơn trà mà cô cài vô ý rơi xuống.

Ban đầu là không quan hệ, cậu gọi đối phương lại, đưa hoa sơn trà cho cô —— thời điểm Nguyễn Túy Quân không cười, thoạt nhìn tính tình rất giống với cậu, nhưng mà sự thanh lãnh của cô không hiểu sao lại mang theo một tia mị ý.

“Cảm ơn. Nhà cậu ở gần đây sao?” Cô cười một chút, Hạ Tụng sống đến năm mười sáu tuổi, còn chưa gặp qua ai đẹp như cô.

Cậu liền chỉ chỉ tòa nhà mà cậu ở.

Ý cười trên mặt cô càng rõ ràng thêm một ít: “Nhà tôi ở phía trước.”

“Cậu tên là gì?”

“Hạ Tụng.”

Chị cứ như vậy đột ngột mà xông tới, hỏi tên của cậu, sau đó quên đi cậu.

Thân mình Hạ Tụng run lên một chút, hồi ức đột nhiên biến mất —— đầu ngón tay nắm đến lỗ chuông mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ giống như điện giật tê tê lan từ côn ŧᏂịŧ đến xương sống, hô hấp chậm rãi trở nên thô nặng, thỉnh thoảng nhịn không được mà hừ hai tiếng.