Hôm nay buổi tối Hạ Đằng nhận được tin nhắn WeChat của chị Tiểu Quân: “Tới nhà của chị một chút, chị cho em xem thứ tốt, đừng để cho anh của em biết.”
Hạ Đằng giương mắt nhìn Hạ Tụng đang đứng trên ban công tưới nước cho cây xanh, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là đứng lên: “Anh, em đi ra ngoài một chút, bạn gọi em đi chơi bóng rổ.”
Hạ Tụng không đáp lời, đó chính là đồng ý. Cậu trước đây đã định ra quy định cho Hạ Đằng từ rất sớm, đi ra ngoài chơi thì tự ước lượng thời gian, sẽ không có người chờ cậu ta ăn cơm chiều.
Lễ vật chúc mừng của Nguyễn Túy Quân là một chiếc vòng băng tay lúc vận động, không quý, hai ba trăm đồng tiền. Cái này là do cô mua lúc trước, đáng tiếc cô không vận động, đồ vật tốt như vậy vẫn luôn để không, nhân dịp này đưa cậu luôn.
Hạ Đằng ngay từ đầu còn ngẩn ra một chút, mãi cho đến khi Nguyễn Túy Quân cười đem hộp quà đẩy vào trong ngực cậu, cậu lúc này mới cuống quít tiếp nhận, dường như có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn chị Tiểu Quân.”
Cậu cũng sẽ không khách khí đùn đẩy, cậu thích chị Tiểu Quân, cũng thích đồ vật mà cô đưa, chỉ cần là cô đưa, cậu rất quý trọng, đơn giản như thế mà thôi.
Nguyễn Túy Quân bị tư thái của Hạ Đằng làm cho hoảng hốt một chút, thần sắc trong mắt nửa là dung túng nửa là vui mừng: “… Khách khí với chị làm cái gì, mau trở về đi, đừng chậm trễ cơm chiều.”
Khách quan mà nói, trong hai anh em rõ ràng cô thiên vị Hạ Đằng hơn một ít. Hạ Tụng giống một bông hoa thanh lãnh cấm dục, người bình thường không dám tới gần, Nguyễn Túy Quân thô sơ giản lược nghĩ, mình cũng là người bình thường, cho nên vẫn là cách xa vị tôn đại phật này một chút.
Hai người đều dấu diếm Hạ Tụng, tựa hồ trong vô thức thành lập lên một loại ăn ý bí ẩn.
Hoàng hôn, thời tiết nóng dày đặc biến chất từng chút một, từ nóng rực biến thành oi bức, hai bên đường trên những cây ngô đồng đầy những chú ve không biết mệt mỏi kêu, chính minh nhiệt liệt.
Cha mẹ bọn họ còn chưa có về nhà, Hạ Đằng lại đi ra ngoài.
Hạ Tụng tránh ở trong phòng vệ sinh động dục.
Cậu từ mười ba tuổi dậy thì lần đầu tiên mộng tinh, mười sáu tuổi không thầy dạy cũng hiểu học được cách tự an ủi, nhưng số lần lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.