Yêu Đương Với Anh Em Song Sinh

Chương 20: Lần đầu mộng xuân

Ngoài miệng cậu nói với anh mình chỉ xem Nguyễn Túy Quân là chị. Nhưng chỉ có chính bản thân cậu hiểu rõ tâm tư của mình có bao nhiêu khát vọng —— có chỗ nào mà khi em trai thấy chị gái sẽ e lệ lo sợ, tâm thần không yên chứ?

Buổi tối hôm nay trước khi đi ngủ, Hạ Đằng dường như lại ngửi được mùi hương sữa tắm thanh triệt tươi mát trên người Nguyễn Túy Quân.

Mùi hương nhạt nhẽo, mùi sữa tắm không biết tên trộn lẫn với một chút hương trái cây, mang theo mùi vị hơi hơi ngọt —— ở trong đêm hè, xung quanh tiếng ve kêu râm ran ồn ào làm cậu như đắm chìm vào khoảnh khắc kia.

Cậu mơ màng sắp ngủ, lại mơ hồ tỉnh lại, liền nhìn thấy bóng dáng chị ấy như ẩn như hiện mông lung ở trước mắt mình.

Hạ Đằng không rõ hiện giờ là thật hay mình đang trong cơn mơ, cậu chỉ có thể nghe thấy hô hấp nặng nề của chính mình, tiếng tim đập hỗn loạn thình thịch không ngừng.

Nguyễn Túy Quân vẫn mặc chiếc váy ban ngày, nhưng không biết vì sao làn váy lại trở nên ngắn lên một khúc, làm lộ ra cặp đùi thon gọn trắng như tuyết ở bên dưới. Đôi chân thon dài mảnh khảnh trắng nõn, trên mắt cá chân có một sợi dây thừng đang buộc ngang.

Trên người cô luôn có rất nhiều các loại trang sức muôn hình muôn vẻ, mỗi một cái đều xinh đẹp như vậy —— Hạ Đằng cũng tự biết mình không cẩn thận bằng anh trai, anh cũng không biết vì cái gì mỗi lần nhìn thấy chị tiểu Quân thì cậu đều cảm thấy thật thẹn thùng, ngần ngại.

Hạ Đằng hơi hé miệng, muốn lên tiếng gọi chị, nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh gì —— giây tiếp theo, Nguyễn Túy Quân liền đứng ở trước mặt cậu, thậm chí cậu có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn trên chiếc váy cô đang mặc.

Không kể đến vẻ bề ngoài, thì bản thân khí chất trên người Nguyễn Túy Quân quả thật có một hương vị rất đặc biệt —— mỗi một chỗ đều lớn lên thật phù hợp, càng như phụ trợ thêm nét xinh đẹp của bản thân cô, cũng nâng cao lên da thịt đầy đặn mịn màng trên người cô.

Hạ Đằng thấy cô nhấc một chân lên, bắp chân trắng nõn cùng mắt cá chân nhỏ xinh tinh tế nổi lên rõ ràng, xuống chút nữa là bàn chân đầy đặn mịn màng, từng ngón chân nhỏ nhắn xinh xắn như từng búp măng non mượt mà, thật xinh đẹp.

Hạ Đằng không có tiền đồ mà nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu lăn lộn lên xuống.

Cậu tựa như có thể loáng thoáng đoán được kế tiếp sẽ xảy ra những chuyện gì đó.

“…Tiểu Đằng…” m thanh của cô vẫn dịu dàng trước sau như một, nhưng giọng điệu lại linh hoạt kỳ ảo trầm bổng du dương giống như làn điệu từ trên trời rơi xuống, tâm trí Hạ Đằng hơi chút không rõ, mơ mơ màng màng mà duỗi tay nắm lấy: “… Ở đây, em ở chỗ này… Chị tiểu Quân…”

Trên mặt cô ấy nở nụ cười, Hạ Đằng cũng cảm thấy thật tuyệt mỹ bởi vì cậu đã nắm được tay cô.