Hai anh em trước mắt rất đẹp trai, nhìn kỹ thì Hạ Tụng có đôi mắt hẹp dài một chút, Hạ Đằng không như vậy, mặt mày hơi bướng bình cao ngạo, nhưng các cô gái lại rất thích mẫu người như vậy ——— có lẽ cũng đã có bạn gái rồi, mà cô vốn đã lớn tuổi rồi mà còn chưa từng trải qua mối tình nào đây.
Nguyễn Tuỳ Quân đang nghĩ lung tung rối loạn, hai người họ đã một trước một sau bước tới cửa chính mở của, cùng nói “Tạm biệt” với Chu Liên —— Nguyễn Tuý Quân cũng vô thức đứng lên, lại nghĩ tới bọn họ không phải là khách, không cần cô tiễn, lại ngồi xuống ghế sô pha, cầm chén chè lên nhấp vài ngụm, rồi lại nhìn sang ánh mặt trời chói loá ngoài cửa sổ sát đất cạnh ban công.
Thời điểm giữa trưa, cuối tháng tư còn chưa tính là oi bức lắm, nhưng cũng đã khá nóng.
Chu Liên quay lại, thấy nửa chén chè mà Nguyễn Tuý Quân còn chưa ăn hết.
“Ăn xong rồi thì đi ngủ một lát đi, mẹ dọn phòng sạch sẽ cho con rồi.” Đối với con gái, Chu Liên vẫn luôn rất mực cưng chiều, không những thế con bà cũng rất ngoan, chưa bao giờ phải để bà lo lắng nhiều.
Chè đậu xanh đã được uống hết, đường ngọt đến phát ngấy, Nguyễn Tuý Quân một ngụm nuốt xuống, không biết là cố ý hay vô tình hỏi: “Mẹ, Hạ Đằng bọn họ... Buổi tối có tới ăn cơm không?”
Chu Liên yên lặng một chút, không biết tại sao con gái lại hỏi vậy: “Buổi tối bác sĩ Tiểu Cao sẽ về, tất nhiên sẽ không đến nhà ta ăn cơm.”
“Con hỏi cái này làm gì?”
Nguyễn Tuý Quân đúng là nhất thời hứng thú, thuận miệng hỏi một chút. Cô đi vào phòng bếp, cười cười với Chu Liên: “Không có việc gì, con chỉ hỏi một chút thôi.”
...
Ngăn kéo của Hạ Tụng ngoài trừ mấy tờ bài thi thường được lấy ra lấy vào kia, mọi thứ đều rất chỉnh tề, cho nên cậu không tốn chút sức đã lấy được bốn quyển sách trong hai chồng sách giáo khoa ra.
Quạt trần trên đỉnh đầu bắt đầu chạy, thổi bay mấy trang sách cậu vừa lấy ra —— xuất hiện một quyển sách bìa đã cũ.
“Hạ Tụng, sao cậu còn giữ quyển sách này?” Có người tự bên cạnh ghé qua, nhỏ giọng hỏi.