“Thỉnh thoảng lấy ra xem lấy động lực, khích lệ bản thân một chút.” Biểu cảm Hạ Tụng tỏ ra không buồn không vui, ai hỏi, cậu đều lấy lý do này thoái thác.
Trường học mỗi tuần đều có chào cờ, sau khi kết thúc chào cờ Hạ Tụng đều phải lên đài diễn thuyết ——— người khác đều khen cậu trời sinh là người thông minh học tập rất giỏi, chỉ có cậu cảm thấy bản thân mình không có gì gọi là thiên phú cả, ví như bốn quyển sách hướng dẫn học sinh tốt nghiệp kia.
Buổi chiều học liên tục hai tiết vật lý, theo thường lệ thầy giáo lại phát một tập đề thật dày, lớp trưởng ôm một chồng đề thật dày phát cho mọi người, thầy giáo tuổi đã trung niên nửa đầu đã trọc không còn tóc, đang than thở kì thi đại học sắp đến, ngẫu nhiên kể lại một chút chuyện xưa mà tất cả mọi người đều đã nghe đến quen tai.
Làm đến chương thứ ba, trong lớp bắt đầu có người oán giận, kêu làm không xong, có lẽ đến tan học cũng phải làm cho hết mới được về mất thôi.
Hạ Tụng làm xong bài thi, đặt quyển sách ngay ngắn vào ngăn kéo, nhanh chóng đặt bút xuống, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hai bên ngồi phía sau thấp giọng nói: “... Cuối tuần có thể mặc váy ra ngoài chơi...”
Hạ Tụng đang viết tên “Hạ Tụng” lên bài thi, nét chữ rất ngay ngắn trầm ổn, chỉ là ở nét cuối hơi run một chút.
Trước mắt Hạ Tụng đột nhiên xuất hiện một cô gái, tóc dài màu hạt dẻ uốn lượn mềm mại, mặc một chiếc váy dài, xương quai xanh quyến rũ còn chưa kịp lau khô bọt nước, trắng đến phát sáng.
“Hạ Tụng? Sao vậy?” Nam sinh phía quay xuống muốn mượn bút, nhẹ giọng nói một câu, kéo suy nghĩ của Hạ Tụng lại.
Hạ Tụng đưa bút qua, đối phương chú ý đến sắc mặt của cậu: “... Cậu sốt sao? Mặt đều đỏ hết lên rồi.”
Hạ Tụng không đáp lại, lúc cúi đầu yết hầu có chút lăn lộn, nuốt nước bọt.
Người nọ cũng không để ý vẻ lạnh đạm của Hạ Tụng, dù sao cậu đối với ai cũng đều như vậy, giống như trên mặt ngoài sự “Bình tĩnh” sẽ không xuất hiện thêm bất kì biểu cảm gì ——— loại người vô dục vô cầu đến tình trạng này, thường khiến người ta có khoảng cách.
5 giờ 40 chiều tan học, giáo viên Tiếng Anh dạy quá giờ 6 phút, giảng đi giảng lại một loạt các ngữ pháp.
Hạ Đẳng đã đứng ở khu dạy học tay cầm cặp sách ngoan ngoãn đợi Hạ Tụng.