Yêu Đương Với Anh Em Song Sinh

Chương 6: Hai anh em Hạ gia vẫn luôn như hình với bóng. Thoạt nhìn đều là chàng trai tốt

Nguyễn Tuý Quân có chút ngoài ý muốn: “Nói như vậy, vừa nãy cậu đã nhận ra tôi rồi?”

Hạ Tụng chần chờ mấy giây, yết hầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt nặng nề như chứa sương mù mà người khác thấy không rõ: “Đúng vậy.”

Trên bàn cơm, Chu Liên nhắc lại những lời cũ, khen Hạ Tụng học khoa học tự nhiên tốt vô cùng, lên lớp 12 còn có thể tham gia các kì thi hoá học, còn thể đạt được giải thưởng cao ——— Nguyễn Tuý Quân nhìn qua, Hạ Tụng không vì được khen ngợi mà dương dương tự đắc, cậu trông rất an tĩnh, điềm đạm.

Dáng ngồi cũng rất ngay ngắn, động tác ăn cơm cũng rất ưu nhã, Hà Đằng lại có phần hơi thô lỗ cử chỉ tương đối tuỳ ý ——— hai anh em này tuy rằng ngũ quan cũng tương tự nhau, nhưng dáng người và tính cách lại như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, một điềm tĩnh một hoạt bát, người Hạ gia đều là những người văn võ song toàn.

Chu Liên rất thân thiện, trò chuyện cũng nhiều. Nguyễn Tuý Quân nghe câu được câu không gật đầu phụ hoạ, duỗi chiếc đũa gắp đồ ăn —— một đĩa đậu cô-ve xào cay, mùa này ăn món này rất hợp, khi còn nhỏ Nguyễn Tuý Quân rất thích ăn món này.

Chỉ là có chút hơi bất tiện, vì món ăn để khá xa, đứng lên gắp lại không lịch sự cho lắm.

Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn sạch sẽ, khớp xương thon dài, duỗi đến trước mặt Nguyễn Tuý Quân, đẩy bàn tròn, xoay món ăn về gần phía cô.

Dường như chỉ là thuận tay, trong giây lát Hạ Đằng lại cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Hai anh em Hạ gia vẫn luôn như hình với bóng, dù là học tập, thư viện hay sân bóng rổ. Tóm lại chỉ cần thấy anh là sẽ thấy em bên cạnh, điều này ai cũng đều biết rõ.

Thoạt nhìn đều là chàng trai tốt.

Nguyễn Tuý Quân rất khâm phục cha mẹ họ, lại có thể dạy dỗ ra hai đứa con trai có giáo dưỡng tốt như vậy.

Cơm nước vừa xong là đến 1 giờ rưỡi, trước khi Chu Liên làm cơm đã nấu chè đậu xanh để trong tủ lạnh, bà múc cho Nguyễn Tuý Quân một chén, rồi hỏi Hạ Tụng có muốn ăn không ——— Nguyễn Tuý Quân nhìn bọn họ cầm cặp sách lên, sau đó nghe được Hạ Tụng nhè nhàng từ chối, nói ăn không quen chè đậu xanh.

Vừa lúc Hạ Đằng bước từ phòng vệ sinh ra, mái tóc ngắn trên trán còn ướt nước.

Quần đồng phục rộng thùng thình cũng không lần át được đôi chân dài lúc ẩn lúc hiện trước mắt Nguyễn Tuý Quân, cô càng suy nghĩ lại càng không hiểu được anh em nhà này.