Hôm Nay Vợ Chồng Phản Diện Vẫn Đang Ghi Nợ

Chương 15: Giao dịch xuyên sách

Khi Giản Hoan nhảy xuống xe ngựa, liền bị ánh mặt trời tươi đẹp rọi thẳng vào, theo bản năng nhắm chặt mắt.

Ở trong xe ngựa gian nan rung lắc xóc nảy một đêm, chợt nhìn thấy khắp nơi xanh um tươi tốt, liền có loại ảo giác phảng phất giống như cách một thế hệ.

Chủ nhân nắm lấy linh mã, một bên yêu quý mà vỗ lưng ngựa, một bên nhe răng hướng về phía mội người cười: “Thành Thanh Long tới rồi, cửa thành liền ở kia, ngày sau có nhu cầu còn có thể tìm ta, Huyền Thiên hào của ta là Mã Thông Thông.”

Những người khác hướng nam nhân chắp tay thi lễ, sau đó từng người rời đi, hoặc một người một đám, hoặc hai người một đám, ranh giới rõ ràng mà trộn lẫn tiến vào thành, dần dần biến mất trước mắt.

Giản Hoan lấy tay che nắng xuống, trong ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, híp mắt nhìn về phía trước cửa thành.

Mặc kệ nàng từ hướng bên trái nhìn xem, hay là từ hướng bên phải nhìn sang, đây đều là ba chữ “Thành Thanh Long”.

Hàng thật giá thật.

Thẩm Tịch Chi đứng ở phía sau nàng, cũng thực trầm mặc.

Hai người tối hôm qua ở trên xe ngựa cũng chưa dám ngủ, cố gắng chống đỡ, để phòng ngừa nam nhân kia có cái gì tính toán, có thể phản kích trước tiên.

Nhưng ——

Dọc theo đường đi nam nhân đều không có cái gì tính toán.

Trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm hai người rất là phức tạp.

Nói không nên lời là thất vọng, hay vẫn là may mắn.

Mã Thông Thông kỳ quái mà nhìn này hai con người này: “Ách, hai vị vẫn còn có việc?”

Giản Hoan lấy lại tinh thần, móc ra Huyền Thiên Kính, thêm bạn Mã Thông Thông, hỏi: “Mã đại ca, xe ngựa này của ngươi đêm nay còn quay lại thành Lâm Tiên không?”

Mã Thông Thông có chút ngượng ngùng: “Đêm nay không trở về, ta phải cho con ngựa nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đi.”

Giản Hoan: “Như vậy, Mã đại ca ngươi có biết đồng nghiệp khác giống như ngươi không?”

Nàng cùng Thẩm Tịch Chi buổi tối còn phải chạy trở về nha.

Mã Thông Thông cười nói: “Ngươi đi Truyền Tống Trận nhìn xem, phụ cận bên kia kỳ thật rất nhiều người giống ta vậy, chỉ là bọn hắn không dám trắng trợn táo bạo làm ăn buôn bán, các ngươi nhìn xem là có thể tìm được.”

Giản Hoan ôm quyền: “Đa tạ!”

Nàng nhìn Thẩm Tịch Chi bên cạnh đang sờ ngựa lưu luyến không rời, vung tay lên, thét to nói: “Đừng nhìn, đi thôi.”

Kiếm Thiên Hạ đang ở cửa thành chờ Giản Hoan.

Khi hai người ở trên Huyền Thiên Kính nói chuyện với nhau một tháng, giác quan thứ sáu làm Giản Hoan cảm thấy Kiếm Thiên Hạ không xấu, nên cũng không che mặt.

Đối phương cũng không che, là một tên nhóc tràn đầy sức sống, còn thực đẹp trai, trên lưng cõng thanh kiếm, làn da khỏe mạnh màu đồng cổ.

Giản Hoan dùng giấy trắng bao quanh một xấp lá bùa đưa qua, đối phương ngay sau đó truyền lại một cái tay nải.

Tay nải nặng trĩu, làm tâm người trống rỗng lập tức trở nên thỏa mãn.

Kiếm Thiên Hạ có hơi chút xấu hổ.

Hắn không nghĩ tới, Tiền đại sư sẽ là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như thế.

“Tiền đại sư, đội viên còn ở Truyền Tống Trận chờ ta, ta phải chạy tới.” Nếu là người khác, hắn khẳng định phải kiểm tra phù trước, nhưng đại sư đẹp như vậy, không cần thiết phải gạt người.

Nếu như nàng nguyện ý gạt người, cũng sẽ không tới bán phù, rốt cuộc có rất nhiều nam nhân cam tâm tình nguyện được nàng lừa.

Giản Hoan mở tay nải ra nhìn sơ qua, xác định bên trong không có trộn lẫn sỏi đá, lại ước lượng trọng lượng, cảm giác cũng không sai biệt lắm.

Nơi này người nhiều tai mắt, không thích hợp để lộ tiền tài, nàng không dám đếm từng viên.

“Ừm ừm, vậy ngươi mau đi.” Giản Hoan đối với khách hàng cực kì thân thiện, mắt cười cong cong, “Trên đường cẩn thận, về sau có yêu cầu nào đều có thể tìm ta.”

Kiếm Thiên Hạ hoảng loạn gật đầu, đỏ mặt cầm lá bùa chạy mất dạng.

Thẩm Tịch Chi lẳng lặng nhìn Kiếm Thiên Hạ rời đi, mắt nhìn đối phương đi nhầm đường lại vòng vèo đi trở về, hướng một con phố khác chạy.

Hắn thấy vậy trong lòng cười nhạt, ánh mắt thay đổi một vòng, dừng ở trên mặt Giản Hoan, mang theo sắc thái tìm tòi nghiên cứu.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Giản Hoan đột nhiên quay đầu.

Nàng thập phần kinh ngạc: “Ngươi như thế nào còn chưa đi?”

Nàng cho rằng hắn đã sớm đi rồi, kết quả hắn cư nhiên lặng lẽ đứng ở sau lưng nàng?

Thẩm Tịch Chi hơi ngưng, trấn định mà thu hồi tầm mắt, chân vừa nhấc liền đi, rơi xuống một câu: “Sớm biết như thế, sao ngươi không đem việc này phó thác cho ta? Ta thu ngươi nhiều lắm ba viên linh thạch, ngươi liền không cần tới một chuyến này.”

Giản Hoan tổng cảm thấy người bốn phía xung quanh đều vứt tới ánh mắt không có ý tốt.

Nàng thật cẩn thận ôm tay nải, đuổi kịp Thẩm Tịch Chi, môi chu ra liền trực tiếp dỗi trở về: “Sớm biết như thế, ngươi sao không đem chuyện trả nợ phó thác cho ta? Ta còn có thể không thu linh thạch của ngươi.”

Ở hiện đại, khi còn nhỏ, nàng đều không muốn để cho ba mẹ cầm được bao lì xì của nàng.

Hắn là ai? Còn tưởng cầm qua bốn nghìn lẻ năm linh thạch của nàng?

Nằm mơ đi.

Tổng cảm giác bởi vì ba cái linh thạch bị nàng trào phúng Thẩm Tịch Chi: “…”

Thẩm Tịch Chi liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi đi theo ta làm cái gì?”

Giản Hoan ha hả: “Ngươi vừa mới chứng kiến toàn bộ hiện trường quá trình ta giao dịch, lễ thượng vãng lai, ta cũng bàng quan nhìn một chút hiện trường ngươi trả nợ.”

Nàng kỳ thật là tò mò, muốn biết hắn thiếu nợ bao nhiêu.

Nam nhân này là cái hũ nút, khó cạy miệng ra, chỉ cần hắn không muốn nói ra, có thể vẫn luôn để ở trong lòng.

Thẩm Tịch Chi cự tuyệt: “Không được.”

Giản Hoan buông tay: “Cự tuyệt không có hiệu quả, ngươi vừa nãy rõ ràng có thể đi trước, ngươi vì cái gì lưu lại?”

Thẩm Tịch Chi trầm mặc.

Hắn cũng muốn hỏi chính hắn, rõ ràng chuẩn bị đi trước, vì cái gì không đi.

Giản Hoan vì hắn phổ cập miễn phí nhược điểm con người: “Ta hiểu, làm người đều có yêu thích nhìn trộm riêng tư của người khác, ta có thể không so đo. Nhưng mong ngươi cũng thỏa mãn du͙© vọиɠ nhìn trộm một chút của ta.”

Thẩm Tịch Chi: “…”

Không thể phản bác.

Nàng luôn có rất nhiều ngụy biện kỳ quái.

Chính sảnh Sở gia, Giản Hoan ngồi ở bên cạnh Thẩm Tịch Chi.

Hạ nhân Sở gia nối đuôi nhau đi vào, pha trà cho bọn họ, cũng đưa lên điểm tâm đi kèm khi uống trà, còn có dĩa trái cây mới mẻ.

Mấy loại này chỉ là thức ăn bình thường của bá tánh, nhưng lại làm Giản Hoan sáng ngời.

Ở phái Ngọc Thanh, mỗi ngày đều là Tích Cốc Đan Tích Cốc Đan, thỉnh thoảng ăn linh thực thay đổi khẩu vị.

Nhưng điểm tâm mềm mại như vậy, dưa hấu mọng nước mê người, quả nho tím to lớn mượt mà, đã rất lâu nàng không được ăn rồi.

Giản Hoan nhéo khối bánh hạt sen, khẽ cắn một ngụm, hương vị hạt sen mang theo đường ngọt, đọng lại bên đầu lưỡi, ngọt đến tâm người đều rung động.

Quản gia vội vàng đi vào, hướng hai người vái chào, đối với Thẩm Tịch Chi nói: “Thẩm chân nhân, lão gia hôm nay có việc ra ngoài, tiểu nhân mới vừa kêu người đi kêu lão gia, mong rằng Thẩm chân nhân chờ một chút.”

Thẩm Tịch Chi thiếu tiền lão gia nhà mình, quản gia biết. Nhưng Thẩm Tịch Chi trên người lại thiếu nhiều tiền, cũng là đệ tử thân truyền phái Ngọc Thanh, nếu tới liền phải chiêu đãi thật tốt.

Thẩm Tịch Chi cũng không có chạm vào bất kỳ điểm tâm trái cây gì, hắn thậm chí trà đều không có động tới.

Hắn tránh đi sự hành lễ của quản gia, vẫn giống như ngày xưa, kháng cự tiếp xúc khoảng cách gần với người khác: “Đa tạ.”

Quản gia biết tính cách hắn, cũng không nói nhiều, truyền lời xong liền rời đi, đem nơi này để lại cho hai người Thẩm Tịch Chi cùng Giản Hoan.

Thẩm Tịch Chi nhắm mắt lại, ngồi vận chuyển linh khí trong cơ thể.

Giản Hoan một tay cầm chung trà, một tay cầm điểm tâm, đôi mắt đảo quanh mọi nơi.

Sảnh chính Sở gia, nhìn có chút cổ xưa, nhưng bố trí lại rất chú ý tiểu tiết.

Nàng đem điểm tâm ăn xong, uống một hớp trà lớn, lấy ra Huyền Thiên Kính, mở ra Huyền Thiên hào của Cung Phi Hồng.

[Tiền Đa Đa có phù: Phi Hồng huynh, ngươi biết bối cảnh Sở gia của thành Thanh Long như thế nào không?]

Ngày ấy Cung Phi Hồng tới tìm nàng lấy phù, hai người trao đổi qua Huyền Thiên hào.

Hơn nữa nàng mới biết được, Cung Phi Hồng là người yêu thích Huyền Thiên Kính, chỉ cần không phải ở dưới tình huống nguy cấp, cái tin tức gì đều có thể hồi âm trong chốc lát.

Mà hắn thân là con vợ cả Cung gia, sự tình gì của Cửu Châu, hoặc nhiều hoặc ít hắn đều biết, có thể nói là tiểu bách khoa vạn năng.

Giản Hoan đem hắn thành Baidu mà dùng.

[ Cung Phi Phi: Sở gia thành Thanh Long? Có điểm ấn tượng, gia chủ đời trước của Sở gia, hình như cũng là đệ tử phái Ngọc Thanh chúng ta. ]

[ Tiền Đa Đa có phù: Phải không? Còn có chuyện này? ]

[ Cung Phi Phi: Cụ thể ta không biết, ta giúp ngươi hỏi các sư huynh sư tỷ một chút! ]

[ Tiền Đa Đa có phù: Được, ngươi mau đi! ]

Giản Hoan buông Huyền Thiên Kính, chuyên tâm uống trà ăn bánh.

Khi nàng uống thêm ba ly nước, ăn xong một đĩa bánh, Cung Phi Hồng đã quay lại.

[ Cung Phi Phi:! Ngươi có phải hay không hỏi giúp Thẩm sư huynh a? ]

[ Tiền Đa Đa có phù: Ân…Làm sao vậy? ]

[ Cung Phi Phi: Gia chủ Sở gia hai trăm năm trước cùng sư phụ Thẩm sư huynh quan hệ phi thường tốt, nghe nói còn mượn Cốc phong chủ không ít tiền. Chỉ là đáng tiếc không có thể thành công thăng lên Nguyên Anh, thời điểm độ lôi kiếp không có. ]

[ Cung Phi Phi: Sở gia chủ hình như cũng không có thiên phú tu tiên gì, bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nếu ở nhân gian hẳn là còn có thể. ]

Giản Hoan nhìn chỗ đại sảnh này rộng mở sáng ngời, cùng khí phái của lớn phía bên ngoài, gật đầu.

Xác thật còn có thể.

Cung Phi Hồng bên kia còn đang nói, một lão đầu tóc trắng phiêu phiêu bên ngoài đi vào, quản gia liền đi theo phía sau hắn.

Giản Hoan một bên cùng Cung Phi Hồng nói tái kiến, một bên bất động thanh sắc mà đánh giá.

Nghĩ đến là nghe quản sự nói qua, Sở lão gia trước tiên cùng Giản Hoan chào hỏi: “Giản chân nhân.”

Giản Hoan vội đứng dậy: “Sở lão gia khỏe.”

Sở lão gia năm nay nhiều hơn bảy mươi tuổi, tuổi này là trưởng bối Giản Hoan.

Nhưng sư phụ Thẩm Tịch Chi mấy trăm tuổi, Sở lão gia gia gia gia gia gia gia gia gia cùng sư phụ Thẩm Tịch Chi là cùng thế hệ.

Thẩm Tịch Chi chỉ so với tiểu đồng lứa sư phụ hắn, tính lên, Sở lão gia nên gọi bọn họ là hai cái lão tổ tông.

Sở lão gia khuôn mặt già nua, thần sắc thoạt nhìn thực mỏi mệt, nhưng ánh mắt sắc bén như cũ.

Mắt hắn nhìn mâm không trước mặt Giản Hoan, quét mắt nhìn quản gia.

Quản gia vội phân phó mang xuống.

Sở lão gia cường chống cười: “Chiêu đãi không chu toàn, còn thỉnh Giản chân nhân chớ trách.”

Giản Hoan xua xua tay: “Không có không có, ngài khách khí.”

Hai người hàn huyên một hồi, Sở lão gia mới hướng Thẩm Tịch Chi.

Thẩm Tịch Chi từ trong lòng ngực lấy ra túi giới tử,lại từ trong đó lấy ra một cái bao tải to.

Bao tải khi đặt xuống mặt đất, phát ra tiếng đá vụn nhỏ.

Thẩm Tịch Chi: “Sở lão gia, đây là sư phụ ta thiếu gia ngươi ba vạn linh thạch, mời xem qua.”

Giản Hoan: “!”

Hảo gia hỏa, hắn cư nhiên lén tích cóp ba vạn!

Sở lão gia căn bản không thấy túi linh thạch kia.

Hắn thật dài phun ra một hơi, cả người giống như không còn khí thế, hai đầu gối mềm nhũn liền phải quỳ xuống.

Thẩm Tịch Chi nhíu mày, phản ứng đi nhanh qua, một phen đỡ lấy: “Sở lão gia, ngươi đây là…”

Sở lão gia mặt đầy bi thương, đốm mồi che kín da tay nắm lấy cánh tay Thẩm Tịch Chi, cả người đều run rẩy: “Cháu gái duy nhất của ta đi lạc, mười ngày, như thế nào đều tìm không thấy người. Ta cũng ký thác không ít tu sĩ hỗ trợ đi tìm, như cũ không thu hoạch được gì. Thẩm chân nhân, vọng ngươi giúp lão phu việc này đi. Sở Sở là hi vọng cuối cùng của Sở gia ta, này ba vạn linh thạch, coi như là tạ lễ.”

Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Giản Hoan.

Giản Hoan đang cầm viên quả nho, không cẩn thận một cái, quả nho từ trong tay rớt xuống, lăn lăn trên mặt đất a, lăn đến bên chân Thẩm Tịch Chi mới dừng.

Lúc này nàng cũng nhìn hắn.