Tiểu tiểu thư Sở gia ở tại tây sương phòng, rèm cửa màu hồng ruốc vén lên nhìn thấy màu xanh non phía trên, lộ ra chăn tiểu hài tử thường dùng.
Chăn vẫn duy trì nguyên dạng không có sửa sang lại, mềm mại ở trên giường, còn có một góc nằm ở mép giường, phía trên thêu tiểu lão hổ sinh động như thật, khoẻ mạnh kháu khỉnh, non nớt đáng yêu.
Tiểu tiểu thư năm nay năm tuổi, sinh ra vào năm hổ. Thời điểm ba tuổi, Sở lão gia mang cháu gái đi kiểm tra linh căn, kiểm tra ra Song linh căn.
Sở gia vui mừng quá đỗi, vốn định đem hài tử nuôi nhiều dưỡng mấy năm, chờ thời điểm mười tuổi, liền để nàng bái nhập phái Ngọc Thanh.
Đây cũng là lí do vì sao, Sở lão gia hai năm trước tới phái Ngọc Thanh, phải đòi về tay ba vạn linh thạch.
Hắn là vì cháu gái chính mình mà tính toán.
Chỉ là đáng tiếc, tiểu nữ hài bị gia tộc ký thác kỳ vọng cao, cứ như vậy tự nhiên biến mất ở trong nhà.
Sở lão gia được quản gia nâng đứng ở cửa, không đành lòng tiến vào.
Người càng già tâm địa càng mềm, mấy năm trước tức phụ, nhi tử, con dâu từng người bệnh chết, Sở lão gia còn có thể chống trụ chủ trì đại cục.
Nhưng hiện giờ, cháu gái duy nhất mất tích, Sở lão gia ngay cả cửa phòng cũng không dám tiến lại.
Vừa tiến đến, thấy xiêm y Sở Sở mặc qua, diều từng chơi qua, sách nàng xem qua, liền có một hơi ở ngực, buồn đến không thở nổi.
Bà vυ' của Sở Sở theo vào, bà đi theo phía sau Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi tinh tế nói lên sự tình đêm đó: “Tiểu thư đêm đó mất tích, lão nô sau khi đắp chăn cẩn thận cho nàng, nhìn đến nàng đã ngủ, lão nô liền đứng dậy đi rửa mặt chải đầu, khi trở về ——” Bà vυ' ngưng lại, hốc mắt cũng có chút hồng: “Tiểu thư liền không thấy.”
Giản Hoan một bên nghe một bên gật đầu một bên ở trong lòng nói thầm.
Này trải qua ba tháng xuyên thư, so với đời trước của nàng sống hơn hai mươi năm còn phong phú hơn nhiều.
Ngủ ở trong phòng chứa củi, bày quán bán hàng vỉa hè, bắt tên phạm nhân cướp bóc, hiện tại còn đang…tra án?
Giản Hoan đi lại xem xét mọi nơi, đứng ở phía trước cửa sổ đánh giá nhìn xuống.
Gian khuê phòng này tầm nhìn cực tốt, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể thấy hồ nước trong hậu viện trồng đầy hoa sen.
Nàng hỏi bà vυ': “Đêm đó bà có nghe thấy động tĩnh gì không?”
Mười ngày trước, Sở lão gia đầu tiên là báo án, sau đó còn tìm mấy tu sĩ, những người này trước sau hỏi qua bà vυ' vài lần, đều là những vấn đề không khác nhau lắm.
Bà vυ' trả lời cũng trước sau như một: “Không có, cái gì cũng chưa nghe thấy.”
Đôi tay Thẩm Tịch Chi đan ra phía sau, đứng ở phía trước giường, cách ngạch cửa hỏi Sở lão gia đứng bên ngoài: “Ngài tìm những tu sĩ đó, có dùng qua truy tung điệp chưa?”
Truy tung điệp là loại linh thú cấp thấp chuyên môn tìm người, cho nó ngửi quần áo người nào muốn tìm, truy tung điệp sẽ bay theo hơi thở qua nơi mà người đó đi qua.
Theo lý mà nói, đêm hôm đó người bị mất tích nên dùng tới truy tung điệp, hiệu quả tốt nhất.
Sở lão gia: “Dùng qua, nhưng truy tung điệp ngửi xong không hề phản ứng, chỉ ở trong phòng bay tới bay lui.”
Đó chính là không lưu lại bất luận hơi thở nào.
Bắt đi Sở Sở chỉ có thể là tu sĩ, lại còn có vài phần thủ đoạn, có thể tránh đi sự điều tra của truy tung điệp.
Giản Hoan lại hỏi hành tung mấy ngày trước khi Sở Sở mất tích, nhưng bà vυ' nói lúc đó vừa vặn Sở Sở có chút cảm nắng, vẫn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, không có ra cửa.
Hạ nhân Sở gia, Sở lão gia càng tinh tế đề ra nghi vấn, hơn nữa trước đó mấy đám người kia cũng đều tra qua, kết quả không ra bất luận chỗ nào khả nghi.
Sở lão gia thậm chí bỏ số tiền lớn tìm tới một tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng đối phương cũng tỏ vẻ bó tay không có biện pháp, đề nghị Sở lão gia tìm đại năng Nguyên Anh kỳ trở lên thử xem.
Nhưng đại nhân vật như vậy, tuyệt đối không có khả năng tới tra hành tung của một tiểu nữ hài.
Một tiểu nữ hài nhà phú thương gia bình thường mất tích, có thể làm Hình Bộ thượng thư đích thân tra án?
Đương nhiên không thể.
Thấy Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi cũng không có manh mối, trong mắt Sở lão gia mong đợi dần tắt.
Vị tu sĩ Kim Đan kỳ kia cũng chưa có biện pháp, đây hai cái hài tử trẻ tuổi thật sự có thể tìm được sao? Bất quá ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa thôi.
Sở lão gia xoa xoa giữa mày, thoạt nhìn như là tàn đuốc trong gió, nháy mắt sau đó liền sẽ tắt.
“Thẩm chân nhân, Giản chân nhân, lão phu có chút mệt mỏi. Hai vị có yêu cầu gì, đều tìm quản gia, lão phu về phòng nghỉ ngơi trước.”
Quản gia an bài hai phòng ngủ, dựa theo yêu cầu của Giản Hoan, được sắp cho ở phòng dưới lầu của Sở Sở.
Mở cửa sổ ra, gió trong hoa viên tiến vào, thổi đến lay động ánh nến.
Tinh tế ngửi thử, dường như có thể ngửi được nhàn nhạt mùi hoa sen giấu ở trong gió.
Đáp ứng Sở lão gia rồi, Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi trong khoảng thời gian ngắn đều sẽ không trở về phái Ngọc Thanh.
Nàng lấy ra Huyền Thiên Kính, tìm Khương Miên.
[Tiền Đa Đa có phù: Miên Miên, Miên Miên, cầu hỗ trợ, nhanh nhanh.]
[Miên Hoa đường: Sao vậy?]
Giản Hoan đem sự việc ở Sở gia đại khái cùng Khương Miên nói qua, chẳng qua giấu đi ba vạn linh thạch kia.
[Tiền Đa Đa có phù: Ngươi giúp ta nói với Vũ Thanh trưởng lão, khi nào tìm được Sở Sở, ta lại về môn phái. Còn có thuận đường cũng cùng đường chủ Luyện Khí Đường đánh tiếng, xin cho Thẩm Tịch Chi.]
[Miên Hoa đường: Được rồi! Vừa lúc, ta thấy Vũ trưởng lão bay qua, ta đây liền kêu ngài ấy liền!]
[ Tiền Đa Đa có phù: Đúng rồi, ngươi thuận đường giúp ta hỏi một chút Huyền Thiên hào của Vũ trưởng lão, như vậy ở bên ngoài, ta cũng có thể thỉnh giáo thầy ấy chuyện có liên quan đến bùa chú! ]
Đợi một hồi lâu.
[ Miên Hoa đường: Nói xong rồi, Vũ trưởng lão nói ông ấy đã biết, dặn ngươi bên ngoài cẩn thận. Còn có, Vũ trưởng lão không nói cho ta Huyền Thiên hào, chỉ kêu ta đem Huyền Thiên hào của ngươi nói cho thầy thôi. ]
[ Tiền Đa Đa có phù: Đa tạ, trở về mời ngươi ăn cơm căn tin! ]
[ Miên Hoa đường: Tốt nha, ngươi khi nào trở về, thuận đường giúp ta mua mấy hộp bánh hoa sen ở thành Lâm Tiên. ]
[ Tiền Đa Đa có phù: Không thành vấn đề. ]
Giản Hoan buông Huyền Thiên Kính, đầu thò ra ngoài cửa sổ, hướng một bên cửa sổ nhìn lại.
Bên kia phía trước cửa sổ, thân ảnh mông lung, đang đợi nàng hồi đáp.
Giản Hoan hồi âm cho hắn: “Ta đã giúp ngươi xin nghỉ.”
Thanh âm Thẩm Tịch Chi truyền đến: “Đa tạ.”
Giản Hoan hỏi: “Việc này ngươi có suy nghĩ gì?”
Thẩm Tịch Chi: “Tạm thời không có.”
Giản Hoan ha hả: “Vậy ngươi có thể dẹp đường hồi phủ, ta không ngại một mình kiếm ba vạn.”
Thẩm Tịch Chi ngước mắt: “Chẳng lẽ ngươi có?”
Giản Hoan nhún vai: “Đương nhiên, sự việc này không làm khó được ta.”
Thẩm Tịch Chi căn bản không tin: “A.”
Giản Hoan mắt trợn trắng: “Ngươi tin hay không tùy thích.”
Phịch một tiếng, nàng đem cửa sổ khép lại thật mạnh, không hề để ý đến hắn.
Giản Hoan từ túi giới tử lấy ra phù thuật bách khoa toàn thư, từng trang tìm kiếm, muốn nhìn một chút xem có hay không bùa chú gì có thể tìm người.
Phù thuật bách khoa toàn thư rất dày, Giản Hoan loẹt xoẹt lật qua, đều không quá thích hợp.
Thẳng đến khi lật ra mặt sau phù thuật cấp hai, không nhìn được mấy trang, đầu nàng liền hôn mê.
Giản Hoan bang một tiếng khép lại phù thư, nhắm mắt dưỡng thần, không dám xem tiếp.
Phù thuật có bảy cấp, lấy tu vi trước mắt của Giản Hoan, chỉ có thể nhìn xem phù thuật cấp một.
Xem ra, vẫn là đem cấp bậc tu vi thăng lên đi. Chờ đến khi một vạn lẻ năm linh thạch tới tay, nàng sẽ đi mua linh đan cắn lên.
Loại tu cắn thuốc này, đều phải nạp tiền cả.
Tạm thời không còn cách nào, Giản Hoan đành phải bắt đầu vẽ bùa.
Bùa trước đó nàng vẽ đều bán cho Kiếm Thiên Hạ, bây giờ nàng phải bổ sung một chút hàng tồn kho, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Vạn nhất trên đường tìm Sở Sở cần phải sử dụng thì sao?
Ẩn Thân Phù, Truyền Tống Phù, Cấp Tốc Phù, Ngàn Cân Phù, còn có cái mới học xong Khôi Giáp Phù, nàng mỗi loại đều vẽ mấy tờ.
Đặt xuống nét bút cuối cùng, linh khí cả người Giản Hoan hao hết, nàng lấy ra Tích Cốc Đan ăn mấy viên, phát hiện hiệu quả không lớn rõ ràng.
Trước kia ăn Tích Cốc Đan vẫn thấy có thể khôi phục linh lực thật mau, nhưng hiện nay lại càng ngày càng chậm.
Tích Cốc Đan cũng coi như là linh đan cấp một, xem ra, cấp một đã không thỏa mãn được nàng.
Dựa theo cách nói của Vũ trưởng lão, đây là dấu hiệu đan điền chậm rãi mở rộng, đối với tu sĩ mà nói là chuyện tốt.
Chỉ cần bổ túc linh đan, đại khái là có thể tăng lên cảnh giới.
Nếu không ngày mai mua mấy viên linh đan cấp hai thử xem?
Giản Hoan có chút do dự.
Nhìn xem họ Thẩm cách vách, Luyện Khí tầng năm, vẫn là ăn Tích Cốc Đan loại rẻ nhất, cũng không thấy hắn như thế nào.
Cũng không đúng, thời gian hắn tu luyện lâu như vậy, cảnh giới thăng chậm đến như vậy, chắc là không có tiền mua linh đan?
Giản Hoan suy tư một lát, nhớ tới cái gì, chạy tới đem cửa sổ mở ra.
Nàng vươn hơn phân nửa thân mình, phát hiện cách vách cư nhiên cũng đem cửa sổ đóng lại.
Giản Hoan: “...”
Giản Hoan: “Uy, Thẩm Tịch Chi!”
Không người trả lời.
Nàng lắc đầu, thở dài, hai khuỷu tay chống ở cửa sổ, đem trọng lượng hơn phân nửa thân mình đều áp đi lên, rồi sau đó ngữ khí thâm trầm mà đối với cửa phòng hỏi: “Muốn biết ta có manh mối gì sao?”
Dường như là trong nháy mắt, cửa sổ cách vách liền lặng yên không một tiếng động mà mở: “Cái gì?”