Hôm Nay Vợ Chồng Phản Diện Vẫn Đang Ghi Nợ

Chương 14: Truyền tống trận

Truyền Tống Trận của thành Lâm Tiên tọa lạc ở vùng ngoại ô Thanh Diệp Lâm.

Từ phái Ngọc Thanh đi tới nơi này, đã là giờ hợi.

Gần lúc chạng trời đổ cơn mưa to, giờ phút này bầu trời đêm u ám bao quanh, đem mặt trăng che đi hơn phân nửa.

Trên mặt đất một mảnh ướŧ áŧ, còn dấu vết tàn lưu sau cơn mưa.

Hơi thở giữa hè giấu ở trong đất, theo gió tung bay, từng cơn gió đêm mang theo khô nóng.

Giản Hoan đứng ở ngoài Thanh Diệp Lâm, đi vòng quanh thân trúc xanh biếc, một bên vòng một bên thường thường nhìn về phía ven đường.

Sao lại thế này?

Thẩm Tịch Chi như thế nào còn chưa tới?

Hai người cùng nhau rời khỏi phái Ngọc Thanh, nhưng hắn còn muốn đi Tàng Tiên Lâu giao hàng.

Giản Hoan chỉ có một mình, vẽ phù hữu hạn, mấy ngày nay cũng chỉ vẽ cho Kiếm Thiên Hạ, không có dư thừa phù đi Tàng Tiên Lâu bán, vì thế trước đó lại đây chờ hắn trước.

Vốn tưởng rằng hắn không đến chậm lắm, chưa từng nghĩ đến hắn vậy mà để nàng đợi nửa canh giờ.

Đếm đến hơn một ngàn vòng, đầu Giản Hoan bỗng nhiên choáng váng, vội vàng dừng lại, tay hướng thanh trúc chống lại thân thể.

Thanh trúc chịu lực của nàng, nghiêng sang hướng bên kia, lá trúc trên đỉnh đầu sột soạt vang lên, như là thổi tới một trận gió.

Thẩm Tịch Chi bước ra từ bóng đêm theo bản năng nhìn lại, trên chân nhẹ điểm, tà áo xanh đen không gió khẽ động, người liền bay tới bên cạnh Giản Hoan.

“Ngươi làm sao vậy?” Hắn hỏi

Giản Hoan nghe được thanh âm, theo bản năng ngửa đầu.

Phía sau hắn là một mảnh màn trời tối mịt, ánh trăng ảm đạm hơi hơi nhu hòa chiếu rọi lên đường cong trên gương mặt như kiếm phong sắc bén của hắn, làm khuôn mặt hắn khó phân được mùi vị nhân tình.

“Không có gì, đầu hơi nhức nhức.” Giản Hoan liếc hắn, hỏi, “Ngươi đêm nay kiếm lời không ít?”

Thẩm Tịch Chi: “?”

Hắn đêm nay xác thật kiếm lời không ít, nhưng làm sao nàng biết được??

Thẩm Tịch Chi phủ nhận: “Cũng tạm, cùng trước kia không sai biệt lắm.”

Hắn xoay người: “Đi thôi, không còn sớm.”

Giản Hoan một phen giữ chặt vạt áo hắn: “Ngươi lừa quỷ, đêm nay ngươi nhất định kiếm lời không ít.”

Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi không nói.

Hắn rũ mắt, đem vạt áo chính mình từ trong tay Giản Hoan rút ra, thực quý trọng mà vuốt phẳng.

Thẩm Tịch Chi hôm nay mặc bộ y phục mới, màu đen thay đổi sang xanh đen, tơ vàng thêu hoa văn thụy thú che kín một đoạn tà áo, làm hắn thoạt nhìn như một vị quý công tử giàu có không rành thế sự nhân gian.

Một tháng trước, quần áo này vẫn là của tên Vô Ảnh Quyền kia.

Không thể không nói, người đẹp vì lụa, y cũng muốn muốn mặc đẹp.

Vô Ảnh Quyền lúc trước mặc bộ đồ này, làm Giản Hoan hoàn toàn không nhìn ra được, vật liệu may mặc này xác thật hẳn là đồ đáng giá.

Giản Hoan vươn tay, dừng chân ở trước mặt hắn, đầu ngón tay trắng mềm ngoắc ngoắc, mắt to liên tục chớp chớp: “Thẩm Tịch Chi, ngươi có phải hay không đã quên cái gì nha?”

Thẩm Tịch Chi trầm mặc một lát, từ trong lòng ngực móc ra túi giới tử, đưa ra tám mươi viên linh thạch giao cho nàng.

Giản Hoan vui vẻ ra mặt mà nhận lấy, vai phải khẽ đẩy cánh tay trái của Thẩm Tịch Chi, khen nói: “Không tồi nha! Thông qua Huyền Thiên Kính liền kiếm lời tám trăm linh thạch, hiện giờ ngươi khẳng định lại nhận không ít đơn hàng, đêm nay ngươi liền thu hơn một ngàn đúng không?”

Cánh tay trái truyền đến cảm xúc nhỏ khác thường, Thẩm Tịch Chi nhíu lại mi, theo bản năng cách xa nàng chút: “…Không cần đoán mò.”

Giản Hoan: “Được được, đã biết.”

Nàng cúi đầu, đi rất chậm, đếm từng viên linh thạch.

Thẩm Tịch Chi đi theo phía sau nàng vài bước, trong lòng trầm ngâm.

Một tháng ở trên Huyền Thiên Kính là có thể thu hoạch được tám trăm, kỳ thật chính hắn ráng mua cái Huyền Thiên Kính, không cần cho nàng phầm trăm, cũng khá tốt.

Nhưng nhớ tới lúc nàng ở trên Huyền Thiên Kính, những cái gì mà “yêu yêu, ai nha, u, yêu ngươi, lần sau nhất định phải lại đến nha, tu sĩ ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp”…

Thôi.

Hắn không được.

Tiền này nàng xứng đáng được nhận.

Trong thời gian này, Truyền Tống Trận không có nhiều người như ban ngày, nhưng cũng có tốp năm tốp ba người thưa thớt tới tới lui lui.

Trải qua một lúc, những người này đều có chút kỳ quái mà liếc nhìn Thẩm Tịch Chi vài lần.

Nam nhân đẹp như vậy, như thế nào vừa đi vừa lẩm nhẩm lầm bầm?

Thật đáng tiếc a, tuổi còn trẻ liền điên rồi.

Thẩm Tịch Chi điên rồi đang đứng ở trong góc, mi mắt như là tranh thuỷ mặc mờ mịt nhìn ra phiến núi phía xa kia, giờ phút này trên sườn núi màn sương nhẹ rơi xuống, hơi lạnh lan tràn trong không khí.

Hắn cắn răng, ẩn nhẫn nói: “…Ngươi buông ra.”

Sau lưng Thẩm Tịch Chi, đôi tay của Giản Hoan đang ẩn thân trên người ôm chặt cái cổ cao ngạo như thiên nga, hai chân gắt gao đặt ở bên hông của hắn.

Lông mày lá liễu của nàng cũng gắt gao nhíu lại, chỉ là không ai thấy, hạ giọng: “Buông ra ta liền phải ngã xuống đất! Ngươi không chịu đỡ chân ta!”

Đôi tay rũ tại bên người Thẩm Tịch Chi: “…”

Sớm biết như vậy, hắn liền không nên đồng ý đi chung Truyền Tống Trận.

Giản Hoan nhỏ giọng phun tào: “Ngươi có thể có điểm thành ý hay không? Chẳng lẽ ngươi là cái loại để ý nam nữ thụ thụ bất thân?”

Hắn thoạt nhìn cũng không giống mà, hắn rõ ràng càng để ý tiền.

Nói nữa, nàng đều không để bụng, hắn có cái gì mà để ý?

Giữa trán Thẩm Tịch Chi nhảy dựng, thực phiền: “Ta không thích bất luận kẻ nào tới gần ta.”

Giản Hoan mắt trợn trắng: “Ngươi cho rằng ta nguyện ý? Nếu không phải vì tiết kiệm tiền, ta mới không thèm bám trên người ngươi.”

Thẩm Tịch Chi: “…Dù sao ngươi như vậy ta không thể bước đi.”

Giản Hoan: “Vậy ngươi duỗi tay đỡ chân ta, nếu không ngươi lại không cho ta kẹp eo ngươi, ta sẽ rơi xuống.”

Thẩm Tịch Chi: “…”

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người lâm vào cục diện bế tắc.

Vừa lúc giờ phút này, có vị nam nhân trung niên bước nhanh qua, đi đến cửa Truyền Tống Trận.

Trước cửa lớn Truyền Tống Trận có sáu gã thị vệ gác phủ thành chủ, trong bóng đêm bạch ngọc xây thành hình trụ lóe lên ánh huỳnh quang, hình trụ chống đỡ phía trên bảng hiệu, là ba chữ “thành Lâm Tiên”.

Ba chữ kiếm ý nghiêm nghị, do chưởng môn phái Ngọc Thanh đích thân viết.

Cái Truyền Tống Trận này là do thành Lâm Tiên cùng phái Ngọc Thanh hợp tác, thành chủ phụ trách hoạt động, phái Ngọc Thanh duy trì cung cấp kỹ thuật.

Phái Ngọc Thanh mỗi năm đều sẽ phân đến một tuyệt bút Truyền Tống Trận.

“Ta muốn đi thành Thanh Long.” Vị nam nhân trung niên kia dừng lại, từ trong lòng ngực lấy ra ba trăm linh thạch giao cho một bên quản sự lấy tiền.

Quản sự xua xua tay, nam nhân trung niên liền bước vào cửa.

Chỉ là đột nhiên, hình trụ bạch ngọc biến to, sau lưng nam nhân trung niên hiện ra bóng người một thiếu niên.

Nam nhân trung niên còn đang ở trạng thái ngơ ngác, nhìn chằm chằm hình trụ sáng lên, vẻ mặt mờ mịt.

Thị vệ đi qua, một tay bắt lấy thiếu niên, một tay bắt lấy nam nhân trung niên, ném ra bên ngoài mặt đất, trầm giọng nói: “Dùng Ẩn Thân Phù phạt tiền ba trăm, mau cút!”

Nam nhân trung niên ai u một tiếng, vuốt cái mông đau bị quăng ngã trên mặt đất.

Thiếu niên bên cạnh đỏ mặt, dưới ánh mắt mọi người, hận không thể tìm một khe đất mà chui xuống.

Hắn đứng dậy, chạy nhanh tới nâng cha hắn lên, hai người tự biết hổ thẹn, che mặt hướng ra bên ngoài thoát đi.

Bất quá khi ra bên ngoài Thanh Diệp Lâm, có một nam nhân nhỏ gầy ngăn cản bọn họ lại.

Thẩm Tịch Chi cùng Giản Hoan yên lặng đứng ở bên cạnh xem xong toàn bộ quá trình.

Trước quầy thu tiền, quản sự không biết từ khi nào đã đem hạt dưa ra, tiếng cắn hạt dưa rắc rắc vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua mọi người, có điều ám chỉ: “Đây chính là cánh cửa vừa mới được đổi mấy ngày trước, phía trên có trận pháp do Vũ trưởng lão phái Ngọc Thanh đích thân vẽ, chuyên môn dùng để phân biệt người sử dụng Ẩn Thân Phù. Lúc này mới ngắn ngủn mấy ngày, liền bắt có hơn ba mươi người, chậc chậc chậc.”

Giản Hoan yên lặng buông tay thả chân, từ trên lưng Thẩm Tịch Chi chảy xuống.

Tốt đi.

Nàng liền nói trong khoảng thời gian này, Vũ Thanh trưởng lão vẫn luôn rất bận, nàng đi viện trưởng lão tìm hắn hỏi vấn đề về phù chú, ba lần chỉ có thể gặp được một lần.

Hóa ra là vội vàng làm cái này.

Giản Hoan chọc chọc Thẩm Tịch Chi, nhỏ giọng: “Hiện nay làm sao bây giờ?”

Thẩm Tịch Chi vẫn luôn ở quan sát qua đôi phụ tử kia, như suy tư gì.

Đôi phụ tử kia rời đi theo nam nhân, thực mau, nam nhân đó lại trở về, ngồi xổm dưới một cây trúc, một đôi mắt chăm chú, nhìn xem nơi này.

Tựa như đang tìm kiếm mục tiêu.

Thẩm Tịch Chi không nhìn thấy Giản Hoan, nghe vậy thuận miệng nói: “Ngươi có tiền, ngươi có thể ngồi Truyền Tống Trận.”

Giọng nói rơi xuống, hắn nhấc chân rời đi.

Cái nam nhân này sao hay mang thù quá.

Giản Hoan tức giận đến ngứa răng, đi theo phía sau Thẩm Tịch Chi, đối với hắn nhe răng trợn mắt, tay đấm chân đá.

Lúc này không có gió, nhưng Thẩm Tịch Chi có thể cảm nhận được sau lưng thoáng lên trận gió nhẹ.

Hắn không sao cả, đi đến bên cạnh chỗ nam nhân kia đang ngồi xổm.

Nam nhân ngửa đầu, vẻ mặt kỳ quái mà nhìn cái người đột nhiên xuất hiện này.

Thẩm Tịch Chi đứng đến thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía phương xa, nhàn nhạt ra tiếng: “Ngươi có biện pháp khác đi thành Thanh Long?”

Nam nhân trong mắt hiện lên vài phần ngoài ý muốn, ánh mắt đảo qua vạt áo xanh đen của Thẩm Tịch Chi: “Có là có, nhưng công tử ngài không ngồi Truyền Tống Trận?”

Kẻ có tiền đều ngồi Truyền Tống Trận, người này nhìn liền biết rất có tiền.

Thẩm Tịch Chi: “Ân, không ngồi.”

Nam nhân trong mắt hiện lên tinh quang, vội đứng lên: “Kia đã có thể đi, có chiếc xe ngựa đi tới thành Thanh Long, dùng linh mã, chạy một buổi tối, sáng mai giờ Tỵ có thể tới thành Thanh Long.”

Thẩm Tịch Chi: “Bao nhiêu một chuyến?”

Nam nhân vươn một ngón tay: “Một trăm linh thạch.”

Thẩm Tịch Chi nhanh chóng quyết định: “Thành giao.”

Nam nhân chân chó cười nói: “Tốt a công tử, bất quá này xe phải đợi đủ mười người mới đi, trước mắt còn thiếu một người.”

Thẩm Tịch Chi nga một tiếng: “Không có việc gì, ta có hai người.”

Nam nhân ngơ ngác: “A?”

Ngồi xổm trên mặt đất trộn bùn, trộm bôi ở trên lưng Thẩm Tịch Chi Giản Hoan nghe thế vội hiện ra thân ảnh.

Nàng từ bên trái Thẩm Tịch Chi thò ra khuôn mặt, hướng nam nhân phất tay: “Chào nha, còn có ta.”

Thẩm Tịch Chi cách ra vài bước, kéo dãn khoảng cách cùng Giản Hoan.

Hắn quét mắt nhìn bùn trên tay Giản Hoan, linh lực dao động trong không gian, toàn thân trên dưới rực rỡ hẳn lên, bùn đất sột sột soạt soạt rơi xuống.

Nam nhân đánh xe ngựa nhìn xem Thẩm Tịch Chi, lại nhìn xem Giản Hoan đột nhiên xuất hiện, còn có cái gì không rõ.

Hắn cười hắc hắc, tiếp đón hai người: “Hai vị mau đi cùng ta, gom đủ người, chúng ta lập tức liền có thể xuất phát!”

Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi theo sau.

Nàng từ phía sau đánh giá nam xe ngựa, một bên không quá thuần thục mà dùng thanh khiết thuật rửa sạch tay, một bên nói: “Ta nói cho ngươi biết, loại hành vi này gọi là đi xe lậu. Xe lậu thực ra không đáng tin cậy, có khả năng hắn đưa chúng ta đi đến nửa đường liền muốn thêm tiền, cũng có thể đem chúng ta kéo đi bán.”

Thẩm Tịch Chi rũ mắt, chỉ nói một câu: “Hắn chỉ có tu vi Luyện Khí tầng sáu.”

Cho dù có đồng lõa, nhưng cũng có thể nỗ lực thử một lần.

Nếu vô dụng còn có Truyền Tống Phù của Giản Hoan.

Giản Hoan minh bạch ý tứ của hắn, nhớ tới cái kia Vô Ảnh Quyền Trúc Cơ kỳ, tò mò hỏi: “Hắn có ở trên Huyền Thưởng Lệnh không?”

Thẩm Tịch Chi là đem thật dài một loạt người trên Huyền Thưởng Lệnh nhớ rục trong lòng chưa từng quên, lắc lắc đầu: “Không có.”

“Được rồi” Giản Hoan có chút thất vọng, nhưng bỗng nhiên đôi mắt lại sáng lên, “Ngựa của hắn thật tốt nha.”

Thẩm Tịch Chi không đáp lại, cặp mắt đen lạnh lẽo, cũng chăm chú nhìn con linh mã kia.

Linh mã chuẩn bị bay lên, giờ phút này đang ăn linh thảo.

Không biết vì sao con ngựa đang ăn cỏ đột nhiên cả người phát lạnh, bất an mà nâng lên một cái chân ngựa, thanh âm gào rống.

Nam nhân đánh xe ngựa chạy tới, trấn an mà sờ sờ đầu ngựa.

Hắn nửa ôm ngựa, quay đầu lại đây, hướng Giản Hoan cùng Thẩm Tịch Chi nhếch miệng, lộ ra hai cái răng nanh, thúc giục nói: “Hai vị khách nhân mau lên xe, bây giờ liền xuất phát.”