Dục An

Chương 13

Phù Lạc có chút hoảng sợ, nếu làm hơn một lần, bọn họ phải ở lại đây đến bao lâu? Hắn còn muốn thư giản ngâm nước, không muốn cứ chết dí sau các cuộc hoan lạc.

Đáng tiếc cho Phù Lạc là trong việc giao hoan thì Mạch Luân dường như buông bỏ hoàn toàn mọi sự dung túng, y thích Phù Lạc nghe lời, giao cho y toàn bộ thể xác và linh hồn, thuận theo nhu cầu của y mà tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ cho bản thân, Phù Lạc không có tự do hoàn toàn, hắn chỉ có tự do trong l*иg kính.

Mạch Luân không quan tâm đến chút phản đối nho nhỏ trên sắc mặt của Phù Lạc, y kéo mạnh hông hắn xuống, đè eo hắn thật thấp, làm mông nhô lên cao. Phù Lạc biết Mạch Luân muốn gì nên cũng thuận theo đưa hai tay xuống tách hai cánh mông, phơi bày phơi bày lỗ nhỏ đang khép mở gọi mời, vừa nhìn đã biết được dạy dỗ tốt. Mạch Luân cũng không khách sáo, y đẩy mạnh hông một phát liền cắm vào toàn bộ, Phù Lạc khẽ rên lên một tiếng, kích thước của Mạch Luân không nhỏ, một phát đâm vào hết nên luôn luôn làm Phù Lạc cảm thấy trướng đau, rất khó mà quen được nhưng hầu như lần nào Mạch Luân cũng thích như vậy.

Mạch Luân làʍ t̠ìиɦ không có chú ý đến kỹ năng, chỉ có mạnh bao cắm rút, đôi khi đám huynh đệ của y cũng ngồi bàn đến nhưng Mạch Luân không nghe vào, y khinh thường mấy cái thủ đoạn đó, dù có muốn hay không, đau hay sướиɠ thì lỗ nhỏ kia vẫn sẽ phải ngoan mềm mở ra đợi y xâm phạm, yêu chiều chỉ làm nó sinh hư.

Mạch Luân không diễn kịch, cũng không nhiều lời nữa, y chỉ âm trầm khai mở lối đi nhỏ hẹp bằng từng cú giã lút cán, y cuối đầu cắn gáy của Phù Lạc, Mạch Luân thật sự có niềm đam mê kỳ lạ với nơi này, y thích cắn chặt gáy người dưới thân tựa mấy loài thú họ mèo bắt con non, hai tay y thì nắm chặt eo Phù Lạc dường như sợ hắn bị từng cú thúc của mình thúc đến bay đi.

Phù Lạc chưa vào được trạng thái nên đau đớn nhiều hơn kɧoáı ©ảʍ, nơi khó nói kia không ngừng bị nông rộng, gậy thịt nóng hổi va chạm tứ tung, lỗ nhỏ chịu tra tấn dần trở nên tê dại, mỗi lần Mạch Luân rút ra thì gần như rút ra hoàn toàn, chỉ để lại đầu rồng bên mép lỗ, khi đẩy vào thì đẩy vào toàn bộ vừa dứt khoát vừa nhanh gọn, vì thế nước cũng thừa cơ len lỏi vào, nước lành lạnh chèn ép khoang thịt nóng hổi, nhồi đầy Phù Lạc, rồi nó lại cùng gậy thịt làm loạn bên trong khiến Phù Lạc cảm thấy bụng nhỏ căng đầy.

Phù Lạc bị đâm đến cả người đều run lên, chân đứng không vững phải bám lên eo Mạch Luân, sức nặng cả người dồn lên tảng đá phía sau và gậy thị to bự đang ngự trị nơi kia.

Mạch Luân hơi thở dồn dập, tay mò xuống phát mạnh lên mông trắng trẻo. Lỗ nhỏ của Phù Lạc quá mức phù hợp với Mạch Luân, dù y có làm thô bạo đến nhường nào thì mỗi lần đi vào lỗ nhỏ đều ngoan ngoãn mυ'ŧ chặt lấy gậy thịt của y tích cực phụ vụ.

"Bị bao nhiêu nam nhân chơi qua rồi hả? Lỗ nhỏ cũng thật là biết chịu đ* đấy"

Phù Lạc bị làm lâu bắt đầu vào trạng thái được đôi phần, trong cảm giác đau trướng tìm kiếm được sự hưng phấn ít ỏi.

"Chỉ có ...a ...a ...um ...chỉ có ... bị chủ nhân ta làm qua"

Mạch Luân đưa tay mò bé chim nhỏ đang bị dây buộc lại, thấy nó đến bây giờ vẫn không cứng lên thì tức giận nhéo một cái, sau đó đưa tay xuống hai bên trứng căng tròn của Phù Lạc bóp chặt. Phù Lạc ngưỡng cổ lên rên một tiếng cao vυ't, đau đến khó nhịn nhưng Phù Lạc không dám khép chân.

Mạch Luân là một kẻ ngang ngược, y thích cột gốc rễ của Phù Lạc lại, không cho Phù Lạc tùy tiện bắn ra, nhưng y lại muốn nhìn Phù Lạc cứng rắn và hưng phấn.

"Chủ nhân của người so với ta ai làm ngươi thoải mái hơn?"

Phù Lạc được Mạch Luân đặc biệt huấn luyện trong suốt tám năm nên chẳng bao lâu sau hắn đã từ trong tay của Mạch Luân cứng lên, dây không buộc xiết nên cũng không quá khó chịu, chỉ có chút cảm giác bó buộc, nhắc nhở thứ kia của hắn của là đồ chơi của người khác, còn thứ ngăn Phù Lạc bắn ra thì lại là một viên ngọc trai tròn được nhét vào lỗ tinh, thứ đó chỉ có Mạch Luân mới được quyền chạm đến.

"Không phân rõ được... a... chậm một chút... nhanh... nhanh quá rồi"

"Nhanh một chút mới rõ, ngươi mau cảm nhận xem, ai mới làm ngươi vui vẻ"

Mạch Luân cũng dần tới đỉnh kɧoáı ©ảʍ, y không nói gì chỉ vừa chăm chỉ đẩy hông vừa nắm lấy eo Phù Lạc dập xuống, đầu rồng xuyên qua lỗ nhỏ, chạm vào điểm sâu nhất, những nếp gấp ở miệng lỗ cũng bị nông đến giãn mịn ra toàn bộ, từ bộ dáng thanh thuần ban đầu dần trở nên đỏ rực ma mị.

Sau hơn vài chục phát đâm mạnh bạo, Mạch Luân cuối cùng cũng sắp bắn ra, nhưng y không không bắn vào bên trong của Phù Lạc mà rút ra rồi lại đưa tay vuốt đầu Phù Lạc mấy cái.

Phù Lạc dần tỉnh táo sau cơn đê mê, sau đó lại gấp gáp hít một hơi sâu rồi lặn xuống mặt nước, nhanh chóng đem chủ nhân nhỏ của mình ngậm vào miệng hầu hạ, chẳng mấy chóc gậy thịt đã thọc tới tận sâu trong cổ họng, Phù Lạc vừa co bóp vừa dùng lưỡi cà nhẹ lên phần thân, hai hay xoa nắn hai hai túi tinh to bự.

Dù đã làm qua trăm ngàn lần nhưng Phù Lạc vẫn không kiềm chế được muốn nôn khan, Mạch Luân không dễ gì bắn cho Phù Lạc, Phù Lạc hết dần dưỡng khí nhưng Mạch Luân vẫn không buông tha, hắn chỉ có thể ở dưới nước ngậm gậy thịt đến hoa cả mắt cũng không dám tùy tiện trồi lên, đến khi Mạch Luân cảm giác sự bao bọc của khoang miệng lỏng lẻo dần mới nắm gáy Phù Lạc nhấc ra khỏi mặt nước vài giây, sau đó lại đè đầu hắn xuống, Phù Lạc chậc vật giữa sự sống và cái chết dưới gậy thịt của Mạch Luân gần mười lần thì mới thành công ngậm được dịch thể tanh nồng vào miệng.

Phù Lạc ánh mắt ngây dại, thẫn thờ mở miệng ra cho Mạch Luân xem thành quả lao động của mình. Mạch Luân xoa xoa đầu Phù Lạc khen ngợi:

"Ngoan lắm, nhổ ra đi"

Phù Lạc không bị điều giáo thành tính nô, hắn không cần chứa hết toàn bộ thứ mà Mạch Luân bắn ra, hắn chỉ cần ngậm một lượng vừa phải trong miệng làm cho Mạch Luân nhìn thích mắt là được, đôi lúc Mạch Luân sẽ bắt hắn nuốt, nhưng cũng có đôi lúc không cần.

Mạch Luân bế Phù Lạc đang xụi lơ lên bờ, cả hai trần trụi nằm trên áng cỏ xanh mềm mại.

Mạch Luân không thèm trò đóng kịch nữa, vốn y cũng không thích trò này, cứ nghĩ đến có tên ất ơ nào đó chiếm lấy người của y thì Mạch Luân đã vô cùng khó chịu, y khó chịu thì sẽ bắt nạt Phù Lạc, làm Phù Lạc cũng khó chịu theo. Thế là cả hai đều khó chịu, chẳng có gì vui vẻ.

"Tướng quân hôm nay không đi quân doanh nữa sao?"

Mạch Luân đang bóp mông của Phù Lạc, không phải vì tìиɧ ɖu͙©, chỉ là vì y muốn thư giản một chút. Khi nghe Phù Lạc hỏi thì Mạch Luân tát lên nửa bên mông một cái vang dội, sau đó mới thản nhiên trả lời:

"Tối nay sẽ đi, ngươi có muốn theo không?"

Phù Lạc bị đánh một cái mới sực nhớ mình hỏi như thế cũng được tính vào thăm dò quân mật, nhưng Mạch Luân dường như không để ý lắm nên Phù Lạc cũng vờ bỏ chuyện đó sau đầu.

"Ta chờ ngài trở về"