Mạch Luân sờ gậy nhỏ vẫn còn đang cứng rắn của Phù Lạc mấy cái, rút viên ngọc trai chắn đường ra, dùng ngón cái chà sát lỗ tinh kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Phù Lạc thở gấp, mấy đầu ngón chân khẽ quặp lại, tay nắm chặt vào bụi cỏ không dám xin tha, cũng không dám trốn tránh, càng không dám xin giải phóng.
Mạch Luân mới cho hắn bắn vào hôm trước, lần tiếp theo không dễ dàng đến nhanh như thế được.
Quả nhiên Phù Lạc vẫn rất hiểu Mạch Luân, y nhìn hắn quằn quại trước tìиɧ ɖu͙© do y đem lại đến cực hạn thì thu tay về ra lệnh:
"Nhịn xuống"
Phù Lạc thút thít hít từng hơi sâu để ổn định bản thân mình, Mạch Luân nhìn hai nụ hoa đỏ trên ngực Phù Lạc vểnh lên run rẫy theo từng nhịp thở bèn không thèm kiềm chế thú tính mà day cắn một phát.
Phù Lạc bất ngờ nên thoáng động đậy, Mạch Luân nâng một chân của mình gác lên người Phù Lạc ép hắn ngoan ngoãn nằm yên, miệng trên vẫn không ngừng thưởng thức đồ ngon, chân dưới lại cố ý ma sát kí©ɧ ŧɧí©ɧ gậy nhỏ đang căng trướng.
Y chơi đến khi một bên đầu ngực của Phù Lạc sưng to thì mới dời qua bên còn lại, thậm chí còn không quên nhắc nhở:
"Nhớ kỹ, không cho phép bắn"
Lúc Mạch Luân dừng thì Phù Lạc đã thấm ướt hết mồ hôi, cơ ở bụng và eo đều gồng lên để nhịn lại phản ứng sinh lý, nước mắt cũng đã khô, đầu óc chỉ còn nghĩ đến việc phải ra sức chịu đựng.
Mạch Luân rất hài lòng nhìn dáng vẻ của Phù Lạc, thật ra thân dưới y cũng không có bao nhiêu phần cứng rắn, y bắt nạt Phù Lạc là vì du͙© vọиɠ trong tâm lý.
Thấy Phù Lạc đang sống dở chết dở, Mạch Luân ra vẻ đạo mạo dịu dàng vuốt một bên tóc đang phủ xuống trước mặt Phù Lạc ra sau, há miệng cắn lấy vành tai hắn nói:
"Thật đáng thương. Tướng quân giúp ngươi nhé?"
Tất nhiên đây chỉ là một câu thông báo, Mạch Luân chẳng cần sự đồng ý của Phù Lạc đã bế hắn lên đi đến bên cạnh suối.
Phù Lạc còn chưa kịp nghĩ Mạch Luân sẽ làm gì thì Mạch Luân đã thả Phù Lạc xuống, nói đúng hơn là thả gậy nhỏ của Phù Lạc xuống nước.
Nếu có người đi qua đây trong lúc này chắc chắn sẽ thấy một thiếu niên yếu ớt tách rộng chân quỳ ngồi cạnh suối, người hơi nghiêng về phía trước, vật tượng trưng cho nam nhân hồng hào, cương cứng bị một bàn tay màu lúa mạch cầm lấy phần gốc vùi xuống nước, tay còn lại của y vòng qua cổ người kia kéo lên như sợ rằng thiếu niên sẽ ngã xuống.
Không khí bên trên thật sự rất nóng, nước bên dưới thật sự rất lạnh. Đây là suy nghĩ duy nhất còn đọng lại trong đầu Phù Lạc lúc này.
Mạch Luân cứ giữ tư thế đấy cho Phù Lạc cho đến khi vật nhỏ kia mềm xuống. Phù Lạc vừa được buông ra đã ngã vào lòng Mạch Luân, giữ thanh thiên bạch nhật, giữ suối rừng hoang du, bọn họ lại quấn quýt như hai con thú đang dịu dàng liếʍ lông cho nhau sau cuộc đi săn mệt mỏi.
Môi nhỏ của Phù Lạc bị hôn đến sưng đỏ, tiếng hôn còn vang hơn tiếng suối, khi tách ra còn vương lại đầu môi một chút nước bọt bóng loáng không rõ của người nào, Phù Lạc trần trụi gối đầu lên tay của Mạch Luân, hắn nhìn y say đắm đến mức mà chính Phù Lạc cũng không ngờ tới, chỉ có mỗi Mạch Luân mới nhìn được vẻ đẹp đó.
"Lại ngẩn ngơ cái gì nữa rồi?"
Phù Lạc đầu óc mê muội không còn biết sợ đau khổ mà cười ngốc nghếch nói:
"Nhớ lúc trước trướng quân không chịu hôn ta, ngài còn nói hôn nhau rất bẩn"
Lúc Mạch Luân dừng thì Phù Lạc đã thấm ướt hết mồ hôi, cơ ở bụng và eo đều gồng lên để nhịn lại phản ứng sinh lý, nước mắt cũng đã khô, đầu óc chỉ còn nghĩ đến việc phải ra sức chịu đựng.
Mạch Luân rất hài lòng nhìn dáng vẻ của Phù Lạc, thật ra thân dưới y cũng không có bao nhiêu phần cứng rắn, y bắt nạt Phù Lạc là vì du͙© vọиɠ trong tâm lý.
Thấy Phù Lạc đang sống dở chết dở, Mạch Luân ra vẻ đạo mạo dịu dàng vuốt một bên tóc đang phủ xuống trước mặt Phù Lạc ra sau, há miệng cắn lấy vành tai hắn nói:
"Thật đáng thương. Tướng quân giúp ngươi nhé?"
Tất nhiên đây chỉ là một câu thông báo, Mạch Luân chẳng cần sự đồng ý của Phù Lạc đã bế hắn lên đi đến bên cạnh suối.
Phù Lạc còn chưa kịp nghĩ Mạch Luân sẽ làm gì thì Mạch Luân đã thả Phù Lạc xuống, nói đúng hơn là thả gậy nhỏ của Phù Lạc xuống nước.
Nếu có người đi qua đây trong lúc này chắc chắn sẽ thấy một thiếu niên yếu ớt tách rộng chân quỳ ngồi cạnh suối, người hơi nghiêng về phía trước, vật tượng trưng cho nam nhân hồng hào, cương cứng bị một bàn tay màu lúa mạch cầm lấy phần gốc vùi xuống nước, tay còn lại của y vòng qua cổ người kia kéo lên như sợ rằng thiếu niên sẽ ngã xuống.
Không khí bên trên thật sự rất nóng, nước bên dưới thật sự rất lạnh. Đây là suy nghĩ duy nhất còn đọng lại trong đầu Phù Lạc lúc này.
Mạch Luân cứ giữ tư thế đấy cho Phù Lạc cho đến khi vật nhỏ kia mềm xuống. Phù Lạc vừa được buông ra đã ngã vào lòng Mạch Luân, giữ thanh thiên bạch nhật, giữ suối rừng hoang du, bọn họ lại quấn quýt như hai con thú đang dịu dàng liếʍ lông cho nhau sau cuộc đi săn mệt mỏi.
Môi nhỏ của Phù Lạc bị hôn đến sưng đỏ, tiếng hôn còn vang hơn tiếng suối, khi tách ra còn vương lại đầu môi một chút nước bọt bóng loáng không rõ của người nào, Phù Lạc trần trụi gối đầu lên tay của Mạch Luân, hắn nhìn y say đắm đến mức mà chính Phù Lạc cũng không ngờ tới, chỉ có mỗi Mạch Luân mới nhìn được vẻ đẹp đó.
"Lại ngẩn ngơ cái gì nữa rồi?"
Phù Lạc đầu óc mê muội không còn biết sợ đau khổ mà cười ngốc nghếch nói:
"Nhớ lúc trước trướng quân không chịu hôn ta, ngài còn nói hôn nhau rất bẩn"
Đó là chuyện thật lâu về trước, khi đó Mạch Luân mới hơn mười lăm tuổi, khi ấy y làm Phù Lạc thật sự chỉ là nằm xuống cắm rút, không phải y cảm thấy thân thể quân kỹ thấp hèn hơn mình, chỉ là y cảm thấy những việc giao lưu thân thể thân thiết như thế không được an toàn cho lắm, y vẫn còn nhớ năm đó mỗi lần làm Phù Lạc y đều phải đọc binh pháp để nhắc nhở bản thân mình tỉnh táo, hôm nào y uống nhiều rượu chắc chắn phải buộc chặt Phù Lạc lại làm.
Thật ra đến bây giờ Mạch Luân vẫn nghĩ như thế, y không phải có bệnh sạch sẽ, y vẫn có thể lăn lộn giữa đầm lầy, ăn rễ cây luộc, nằm ngủ trên cỏ đất, vẫn có thế quật nhau với đám binh lính, cũng có thể cùng bọn họ bá cổ kề vai uống rượu bàn chuyện đông tây, chỉ là đối với những chuyện quá mức thân mật, phơi bày yếu điểm trên thân thể mình cho người khác, Mạch Luân cảm thấy không thể chấp nhận được. Phù Lạc không biết rằng hắn đặc biệt với y như thế nào, ít nhất Phù Lạc là người duy nhất y tin tưởng hoàn toàn.
Mạch Luân còn từng hỏi đám huynh đệ của y vì sao không sợ lúc trên giường ngươi dưới thân sẽ trở mình đâm bọn họ một dao, trong tình thế vừa nhiều cảm xúc dâng trào, vừa nhiều điểm yếu được lộ ra, người ta đâm một dao không phải sẽ chết sao? Và Mạch Luân cũng nhận ra y và bọn họ khác nhau, chỉ có người bị người ám sát từ năm sáu tuổi đến lúc trưởng thành mới cẩn thận như vậy.
"Không có"
Mạch Luân kiên quyết chối bỏ quá khứ của mình. Phù Lạc cũng chẳng dám láo nháo phản bác, hắn chỉ bĩu môi một cái, lập tức bị Mạch Luân cắn lên lần nữa. Hai người thân thể chẳng có mảnh vải nào, cứ mỗi lần hôn nhau thì tay chân đều ngứa ngáy không yên mà sờ soạn.
Có một chiếc lá rơi từ trên cao rớt xuống bờ vai trần trụi của Phù Lạc, Mạch Luân gỡ bỏ chiếc lá giúp hắn, rồi y ôm Phù Lạc bước xuống nước lần nữa, lần này thật sự là nghiêm túc ngâm mình.