Dục An

Chương 12

Khu Thượng Tư vừa hay là khu của Chu Đại Tượng vừa được điều qua thăng chức. Ý tứ thế nào đều rõ ràng, Chu Đại Tường ngượng chín mặt, không nói lời nào, chỉ kính Mạch Luân một ly rượu.

Lý Húc nhìn Mạch Luân rồi lại nhìn qua Chu Đại Tượng, sau đó đẩy nhẹ tay Cung Vũ hạ giọng hỏi:

"Tướng quân làm vậy là có ý gì chứ?"

Trong lòng mọi người ở đây đều có những suy nghĩ khác nhau.

Dù sao đi nữa Chu Đại Tượng cũng là huynh đệ vào sinh ra tử của bọn họ, họ cũng chẳng mong hắn thành thân với một người như Tư Nhàn.

Tư Nhan tính tình thế nào thật ra đa số người ở đây đều rõ, bọn họ đều là người được Mạch Luân đặc biệt đào tạo, bị vài trò nhỏ đó qua mắt thì cũng chỉ là bọn tứ chi phát triển, người có chút tư duy đều hiểu được vấn đề.

Tư Nhan đưa đẩy với không ít người, có người thật sự xem nàng ta là thiên nữ mà cung phụng, cũng có người xem nàng ta như trò tiêu khiển lúc thảnh thơi, nhiều lúc quá mệt mỏi thì cũng cần ai đó mềm mỏng, dịu ngoan, biết an ủi, biết nói lời ngọt ngào.

Bọn họ cũng không thể nói với Chu Đại Tượng là ý chung nhân của người ngày hôm qua vừa mới lén lút cho ta một cái khăn tay nàng tự thêu, nương tử của ngươi hôm trước vừa mới gục trên vai ta khóc than vì ngươi nói lời vô ý làm nàng nghĩ nhiều, suy cho cùng cũng thật là khó khăn.

-------

Phù Lạc cầm một xiên thịt trên tay, dạo bước cùng Mạch Luân về lại nơi phòng ngủ của hai bọn họ.

Trời năm nay thật sự quá nóng, cả Phù Lạc và Mạch Luân đều trở nên lười biếng, Mạch Luân cả người to bự, thân nhiệt lại cao, y ở trong phòng gần như không mặt nổi mảnh vải nào, nếu chỉ như thế thì cũng có thể lý giải, nhưng đằng này y cởi cả đồ của Phù Lạc ra, rồi việc gì cũng đến, hai bọn họ cọ qua cọ lại cuối cùng là nóng cả thân trên lẫn cả thân dưới.

Da thịt nóng hổi dính vào nhau, mồ hôi chỉ có thể cảm nhận từ những cái chạm nhẹ bắt đầu tích lại thành giọt, chạy dọc xuống cơ ngực. Mạch Luân đã quen, dù nóng hay lạnh thì hằng ngày y đều tập luyện ở cường độ cao, tình cảnh như thế vốn không thể tránh, ngược lại Phù Lạc được nuôi đến béo tốt, trời nắng nóng một chút là Mạch Luân không dẫn hắn ra thao trường chịu khổ nên Phù Lạc không thể thích nghi nổi được sự nhếch nhớp của hai người.

Mạch Luân đang để lại dấu vết của mình lên xương quai xanh của Phù Lạc, thậm chí còn hưng phấn day cắn, một chân chen vào giữa hai chân của Phù Lạc cong gối lên cọ cọ nơi mẩn cảm sắp cứng rắn kia, tay bao lấy eo mềm xoa nắn, y cảm thấy mình mạnh tay một chút có thể bóp gảy nơi này.

Phù Lạc ồ ồ thở dốc, hắn cũng biết rằng trận này nhất định phải đánh nên đành tìm cách làm cho mình thoải mái hơn:

"Tướng quân, hay là chúng ta ra suối ngâm một lát đi, hôm nay chắc không có người đâu"

Mạch Luân vô cùng tán thưởng cái ý kiến này của Phù Lạc nên chẳng mấy chốc cả hai đã nhanh chóng mặt lại y phục, lén la lén lút cùng nhau lên núi làm việc xấu.

Mùa hạn kéo dài quá lâu nên chỉ có những con suối ở tít rừng sâu mới còn nước trong.

Mặt nước êm ả, những tán cây già che khuất nắng, nước lạnh lạnh như vừa tan ra từ tuyết, thả lỏng người ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy một đám lá rừng phủ kính tầng không và có cả từng mảng rêu bám chặt vào vách đá mấy trăm năm tuổi, không gian thoáng đãng, vừa hoang sơ lại vừa cổ kính, xung quanh chỉ còn tiếng suối chảy đều đều vang vọng, nghe như tiếng sáo xa xa của kẻ si tình, cứ lặp đi lặp lại một giai điệu cũng khiến lòng người xao động. Nước chạm vào da thịt khiến Phù Lạc thoải mái thở ra một hơi, sảng khoái như vừa kết thúc một cuộc làʍ t̠ìиɦ nóng bỏng, dư âm đó khiến người ta mê mẩn và lưu luyến.

Nhưng bọn họ vốn còn chưa hành sự.

Mạch Luân cẩn thận hơn Phù Lạc, y đi xung quanh kiểm tra một hồi, sau khi xác định chỉ có mấy con chim và sóc thì mới gấp gáp cởi nốt những mảnh vải còn lại trên người mình, rồi y đứng trên một hòn đá cao cao cạnh bờ suối, giọng điệu bất ngờ như vừa phát hiện ra một con sói trong hang động:

"Người bên kia là ai? Tại sao dám tự tiện lẻn vào phòng tắm của ta?"

Phù Lạc giây đầu còn ngơ ngác tự hỏi đầu Mạch Luân bị va phải chỗ nào, giây sau liền hiểu được Mạch Luân muốn chơi trò gì, nhưng trước khi kịp nhập vai đã không nhịn được phì cười một cái.

Mạch Luân khó chịu hậm hực nhảy xuống suối, chẳng bao lâu đã tóm được Phù Lạc đang bơi bơi như con nồng nọc mắc cạn.

"Ngươi còn dám trốn, định làm trò mờ ám gì đây?"

Phù Lạc tỏ ra vẻ hoảng sợ la lên:

"Tên lưu manh này, ngươi không được chạm vào ta. Đây là dòng suối của trời đất, nào phải của riêng tên cường hào ác bá nhà ngươi"

Mạch Luân vẫn không dừng lại mà kéo Phù Lạc về một tảng đá bị dòng nước mài mòn đến lán mịn, đè Phù Lạc trên đó rặng hỏi:

"Núi ngày là do ta chiếm, tất cả mọi thứ trên núi đều là của ta, không phân biệt già trẻ lớn bé, ai qua đây cũng phải "trả" lộ phí. Ngươi là ai mà dám chống đối ta?"

Phù Lạc giả vờ giãy giụa, rồi ra vẻ đáng thương cầu xin:

"Sơn tặc đại nhân xin tha mạng, ta thật sự không có tiền"

Mạch Luân thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói:

"Vậy phải làm sao đây? Nếu không có tiền thì chỉ có thể trả bằng thân thể, nhưng mà ngươi xem ngươi kia, ngực thì không có, lỗ phía dưới cũng chỉ có một, làm sao hầu hạ được ta thoải mái"

Phù Lạc hoảng sợ lắc đầu, tay nhỏ đánh vào bờ vài cứng rắn của Mạch Luân, chân dưới cũng đá loạn, nhưng rồi hắn lại bị ép chặt hơn vào bờ tường, thế là chân chỉ có thể ngọ ngoạy, cạ cạ vào cây gậy thịt nóng bỏng bên dưới. Mạch Luân bị cọ vài cái liền thích cách chơi này.

"Không cần, ta không muốn dùng thân thể để trả, ta đã có chủ nhân của mình, cầu ngươi đừng ép ta"

Mạch Luân hừ lạnh một tiếng, tay mò xuống dưới xoa nắn mông mềm mấy cái, tiện thể đâm vào lỗ nhỏ trơn trượt trêu chọc, rồi lại chuyển lên trên búng mạnh vào hai nụ hoa đỏ đang trốn tịt vào trong, sau đó cúi đầu xuống dùng lưỡi liếʍ liếʍ như thử vị rồi ngẩng đầu lên nói:

"Không trả là tính quỵt sao? Ta vừa thử qua rồi, mông ngươi cũng đủ đàn hồi, lỗ nhỏ cũng đủ mềm, chỉ có ngực hơi nhỏ một chút. Ta miễn cưỡng cho ngươi dùng lỗ trả nợ, còn sẵn tay giúp ngươi làm ngực bự lên nhé?"

Phù Lạc chưa kịp uống éo từ chối thì môi đã bị cường hôn, Mạch Luân cầm chặt gáy Phù Lạc không cho hắn trốn thoát, mãnh liệt vừa hôn vừa gặm cắn, rồi lại ép buộc hắn giao ra cái lưỡi nhỏ cho y đùa đến mỏi nhừ.

"Ngoan, nghe lời, ngực có thể không bự nhưng đầu ngực phải to thì chủ nhân của ngươi mới vui vẻ"

Phù Lạc nghiêng đầu, ngây thơ hỏi tên sơn tặc hung ác:

"Phải làm sao để to ra đây?"

Mạch Luân như con dê già tìm được mảnh cỏ non, y thích ý giả vờ sờ sờ, nhéo nhéo hai điểm đỏ tươi trước ngực như đánh giá, như phẩm bàn, khi đã chơi đủ thì Phù Lạc cũng đã mơ hồ rêи ɾỉ, Mạch Luân lúc này mới mở lời:

"Chúng nó thật nhạy cảm. Phương pháp có rất nhiều nhưng ta là một người có quy tắc, người phải trả phí trước cho ta"

Phù Lạc kỳ kèo mặc cả:

"Vậy thì ta dùng lỗ nhỏ hút cho ngươi một lần"

Mạch Luân cười lạnh một tiếng tựa như bị khinh thường mà tức giận nói:

"Người tưởng ta rẻ mạt lắm sao? Phải hút đến khi ta vừa ý thì mới được"