Dục An

Chương 11

Mạch Luân gật gật đầu:

"Đúng là giỏi thật, hôm nào ngươi dẫn nó vào đây nói chuyện với ta vài câu, vừa hay ta đang cần một người có đầu óc một chút..."

Mạch Luân đang nói bỗng dừng lại, gắp một đũa rau cho Phù Lạc, rồi gắp một đũa thịt cho mình rồi mới tiếp tục nói:

"...Chỉ là ta không cần một người từng có chủ"

Nét vui mừng lập tức hiện rõ trên mặt Lý Húc, hắn trợn tròn mắt nhìn Mạch Luân, một lúc sau mới để được chén rượu xuống bàn, trịnh trọng đáp lời:

"Tướng quân yên tâm, những thứ khác ta không dám nói, nhưng chuyện đó thì ta đảm bảo, nó mà dám có suy nghĩ nào đen tối, ta liền tự tay đánh gãy chân nó"

Mạch Luân gật gật đầu, y đương nhiên là không tin mấy lời của Lý Húc, có hay không thì cần thời gian kiểm định. Không khí cho chút ngượng ngùng, Phù Lạc trộm một miếng thịt trong chén của Mạch Luân, sẵn miệng phá hủy sự im lặng đáng sợ:

"Ngươi có chắc đệ đệ ngươi sẽ nhận lời sao?"

Nhà chỉ có hai đứa con trai, cả hai đều nhập ngũ thì cũng thật là một ván cược lớn.

"Tất nhiên rồi, cầu còn không được"

Quả thật là thế, nơi này không gần kinh thành, người đọc sách có hai con đường, một là thể hiện thật nổi bật để được các huyện lệnh, thái thú giữ lại, cao hơn nữa chính là Mạch luân chiêu mộ, con đường thứ hai chính là xuôi về nam tham gia thi cử, giành lấy công danh, nhưng những năm gần đây triều đình khá bất ổn, không tạo được lòng tin cho tử sĩ, đặc biệt là những người phải rời gia đình đi từ bắc về nam xa xôi.

"Tham kiến tướng quân"

Phù Lạc đang giằng co miếng thịt với Mạch Luân, nghe tiếng nói không cần ngẩng đầu lên cũng biết đó là Tư Nhan.

Tư Nhan rất nhanh đã cùng mọi người vui vẻ, Chu Đại Tượng mấy lần đến bắt chuyện với người ta, nhìn qua cũng khá thành công nhưng thật ra lại không thành công lắm.

Phù Lạc cố gắng không nói chuyện với Tư Nhan, đây là bài học đầu tiên Phù Lạc học được từ lần cãi nhau lớn nhất với Mạch Luân trước đây.

Mạch Luân tranh được miếng thịt nhưng không vui, y ăn miếng thịt đó, rồi gắp một miếng trông có vẻ còn mềm hơn cho Phù Lạc:

"Cho ngươi"

"Tướng quân đối với Phù công tử thật tốt quá, muội cũng thật hâm mộ, không biết bao giờ mới tìm được người đối xử với muội tốt như thế"

Mọi người nơi này đều gọi Phù Lạc là Phù Lạc, chỉ có mỗi Tư Nhan gọi Phù Lạc là Phù công tử, chỉ là một cái danh xưng nhưng nó thật sự kéo khoảng cách rõ ràng giữa Phù Lạc và mọi người.

Phù Lạc cúi đầu ra vẻ ngại ngùng không đáp, Mạch Luân nhìn qua Tư Nhan một cái, sau đó lấy một đĩa thịt khác để gần bên chỗ Tư Nhan, sau đó nói chuyện với mấy huynh đệ bên cạnh mình.

Tư Nhan gắp một miếng thịt khen ngợi:

"Thịt thật ngon quá đi, là Phù công tử nướng sao?"

Phù Lạc bị gọi đích danh không thể giả vờ câm điếc nữa, có lẽ Mạch Luân không chú ý, hai đĩa thịt trên bàn đều do Phù Lạc nướng cho Mạch Luân.

"Tư cô nương thích thì ăn nhiều một chút"

"Phù công tử giận muội cái gì sao? Muội từ nhỏ đã quen thói phóng khoáng, đôi lúc có việc lỡ lầm, không được mềm mỏng, hiểu chuyện như cô nương khác, nếu có chỗ nào không vừa ý thì Phù công tử xin lượng thứ, đừng trách muội được không?"

Đỗ Hán ngây ngốc vừa ăn thịt vừa hỏi:

"Sao thế? Phù Lạc có nói gì Tiểu Nhàn đâu chứ?"

Tư Nhàn khẽ cúi đầu, mắt cũng rớm nước nhưng thoáng chốc đã ngẩng đầu làm như không có gì mỉm cười:

"Đúng thế, xem muội kìa, dạo này cứ suy nghĩ lung tung, lâu rồi không nghe Phù công tử gọi muội là "Tư cô nương", nghe xong lại nghĩ vì chuyện mấy đóa hoa hôm trước, mọi người đừng hiểu lầm Phù công tử nhé"

Chu Đại Tượng:

"Hoa gì thế?"

"Hôm trước là ngày giỗ của nương muội, nơi này không có hoa nào tốt nên muội có qua xin tướng quân mấy đóa hoa trong vườn đó mà. Muội không biết đó là của Phù công tử trồng nên..."

Cung Vũ nghe thấy thế bèn nói:

"Vậy thì muội phải cẩn thận hơn đi, Phù Lạc không để trong lòng đâu, nhưng mà nữ nhi dù phóng khoáng cỡ cũng phải biết nhìn trước ngó sau một chút, nếu không sau này gả đi rồi ở với nương của phu quân thì người thiệt thòi cũng là muội"

Chu Đại Tượng khó chịu:

"Gì chứ? Có mấy đóa hoa thôi mà, mấy bữa nữa chả tàn, hái để cúng giỗ thì có là gì đâu mà làm khó dễ người khác. Làm người tính tình vốn nên phóng khoáng một chút, đừng có nhỏ nhen hơn thua mấy thứ đó"

Phù Lạc nuốt ăn thêm một chút cơm với rau, sau đó vờn đũa ra xa gắp cho Mạch Luân một miếng thịt, rồi tỏ vẻ tự nhiên hỏi:

"Mọi người đang nói gì đấy? Hoa gì cơ?"

"Là hoa trong vườn mà Phù công tử trồng đấy, muội không biết nên chỉ hỏi tướng quân, ngài bảo muội cứ hái tùy tiện nên muội mới..., thật xin lỗi"

Phù Lạc:

"Là chuyện đó sao? Mùa hoa cũng đã sắp qua rồi, ta vừa nói người chặt đám hoa đó bỏ để trồng cúc đón thu, ta còn không để ý chúng bị hái nữa đấy, Tư cô nương nếu thích thì ta cho người mang qua thêm cũng được"

Tư Nhan nghẹn miếng thịt nơi cổ họng, quả thật là nuốt xuống không trôi.

"Phù công tử thật tỉ mỉ, thích hoa thích cỏ thật thơ mộng, muội một góc cũng không bằng, muội chỉ đam mê với mấy thứ y thuật khô khan, hằng ngày chỉ muốn chữa trị được cho nhiều người một chút, dùng sức tài hèn hành y cứu người"

"Tiểu Nhàn thật lương thiện"

"Đúng vậy, người như muội có gì không tốt chứ, sợ rằng nhiều nam nhân cũng không bằng"

Không biết tên ngốc nào trong tình huống thế này lại nói được câu đó.

So với việc trồng trọt thì thật ra Phù Lạc thì đọc sách hơn, nhưng mà đối với không gian sống của mình và Mạch Luân, Phù Lạc cũng muốn tự tay chăm chút nó, Mạch Luân không thích người lạ trong lãnh địa thuộc về mình nên gần như mọi thứ Phù Lạc đều phải nhúng tay vào.

Phù Lạc cũng không định lên tiếng phản bác lời của Tư Nhan, vì trong lòng hắn cũng cho rằng Tư Nhan nói không sai, hắn quả thật là chỉ biết bên cạnh Mạch Luân làm những thứ nhỏ nhặt, không có tác dụng gì. Bỗng nhiên Mạch Luân mới lên tiếng:

"Trong doanh trại thiếu quân y sao ngươi còn đến đây?"

"Dạ không, việc đã xong từ sớm, nên muội mới..."

Mạch luân không buông tha vẫn tiếp tục hỏi:

"Vậy ngươi mong hằng ngày đều chữa được cho nhiều người hơn là muốn có nhiều người bị thương hơn sao?"

Mạch Luân uống thêm một ngụm rượu, không biết là đùa hay là thật mà tiếp tục nói trước khuôn mặt trắng nhợt dần của Tư Nhan:

"Ngươi sang năm cũng qua mười sáu nhỉ? Có nhìn trúng nhà nào chưa?"

"Năm sau muội vừa tròn mười tám nhưng mà chuyện hôn nhân là việc lớn, muội không thể quyết định vội vã được"

Mạch Luân nhìn qua Chu Đại Tương một cái, ánh mắt mang đầy ý cười, chỉ có Phù Lạc đoán được y không có bao nhiêu vui vẻ thật lòng. Chu Đại Tượng cũng cảm kích nhìn lại Mạch Luân, hai bàn thay chà sát vào nhau, có vẻ như rất căng thẳng.

"Thế nào? Nơi đây nhiều nam nhân tốt lắm. Ngươi thích ai ta liền làm chủ cho ngươi. Không thì biểu ca chọn cho ngươi một người"

"Tướng quân, ta thật sự không vội, huynh đừng nói như thế."

Mạch Luân không cố chấp chuyện này nữa mà quay qua hỏi chuyện Chu Đại Tượng mấy lời, một lúc sau mới nắm tay Phù Lạc đứng lên, tỏ vẻ muốn rời đi, còn không quên cầm theo một xiêng thịt vừa nướng chín thơm lừng.

"Được rồi, được rồi, tùy ngươi vậy, ta chỉ nói cho ngươi biết chú ý xung quanh một chút, cũng không phải là muốn ép hôn, nhưng mà từ hôm nay ngươi chuyển qua khu Thượng Tư đảm nhiệm đi, để một sư phụ và sư huynh ngươi bên dưới là được rồi"