Phù Lạc đương nhiên là muốn lấy nó ra, hắn dù có phóng túng cách mấy thì cũng không phải là không biết mệt mỏi, không phải hắn ngại mà là cảm giác đó không dễ chịu nhưng tưởng tượng đến Mạch Luân không hài lòng rồi lại làm ra đủ trò biếи ŧɦái thì Phù Lạc đành ngậm ngùi mà thành thật ngoan ngoãn. Mạch Luân là người nói được làm được, y nói trừng phạt thì chắc chắn sẽ cho Phù Lạc đau khổ, không phải loại trêu đùa sắc tình trong thoại bản thường viết.
Y phục đêm qua của Phù Lạc đã rách như đóng vải vụn, chỉ còn quần là nguyên vẹn bởi vì nó được Phù Lạc chủ động cởi ra, tủ y phục của Mạch Luân cũng đã bị khóa lại, vì thế Phù Lạc đành khoác tạm thêm một cái áo rộng lớn bị bỏ lại dưới giường của Mạnh Luân lên người mình, buộc hờ ngang eo rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Phù Lạc tóm một nha đầu đang đi qua sân để hỏi chuyện:
"Sớm thế này, người có biết bên ngoài ồn ào cái gì không?"
Nha đầu nhỏ kia dường như mới vào, chưa từng gặp qua Phù Lạc, nên cũng chỉ xem hắn như gia đinh giống mình:
"Nghe đâu, quận...à không, là phu nhân, phu nhân muốn gặp vị kia của tướng quân."
"Là vị quân kỹ mà tướng quân mang về đó sao?"
"Xuỵt, đừng nói lung tung, nghe đâu tướng quân không thích người ta gọi vị công tử kia là quân kỹ."
Phù Lạc không biết nha đầu này nói thật hay không, nhưng Mạch Luân lúc trên giường đều gọi hắn là "kỹ nam", đôi lúc còn nặng nề hơn như "đi*m nhỏ", chưa từng có chút ngượng miệng.
Phù Lạc không biết phu nhân của Mạch Luân muốn tìm hắn làm gì nhưng hắn biết chắc chắn không phải chuyện tốt lành. Hôm qua là đêm tân hôn của tướng quân và quận chúa mà hắn lại là người tách chân trên giường cùng tướng quân, thử hỏi người nào có thể chấp nhận được. Mà hắn thì cũng chẳng thể giải thích cho người ta hiểu rằng tướng quân không thích sự an bày, tướng quân đêm nay muốn ngủ với hắn, nếu hắn không có lý do chính đáng để cầu xin thì Mạch Luân chắc chắn sẽ tức giận.
Vốn dĩ Phù Lạc cũng không định cầu xin ngài về viên phòng với quận chúa. Hắn còn phải kiếm nhiều tiền một chút để sớm có thể rời đi. Hắn đã lún vào mối tình cảm này, nếu kéo dài thời gian chỉ sợ dứt ra là dứt cả tim thịt mình.
Phù Lạc sợ bị chính thê đánh ghen, liền vịnh tường trở về phòng ngủ trốn, dù thứ Mạch Luân đưa vào cơ thể hắn cũng không quá lớn nhưng vận động nhiều cũng không hề dễ chịu.
Phù Lạc cứ thấp thỏm nằm trong phòng sợ hãi, thời gian trôi qua lại trôi qua, phải rất lâu thì âm thanh bên ngoài mới nhỏ dần và dứt hẳn.
Phù Lạc chui ra khỏi chăn trút một tiếng thở dài, sau đó đi đến bên bàn ăn bát cháo nấm thơm lừng vừa mới được mang vào.
Viện của Mạch Luân nằm ở hướng Đông Nam, phía sau là rừng trúc vắng lặng. Phù Lạc lén lút trốn vào một góc mát mẻ trong rừng, cầm theo một cuốn sách trên bàn. Hắn không sợ Mạch Luân tức giận, vì quân mật chỉ có ở quân doanh, hơn nữa Mạch Luân bảo quản chúng rất kỹ, thứ hắn có thể dễ dàng lấy thì cũng chỉ vặt vãnh, hơn nữa Mạch Luân thường rất thích hắn đọc sách.
Đã rất lâu rồi Phù Lạc mới có thời gian một mình bên ngoài, thường thì Cung Vũ sẽ luôn bị Mạch Luân buộc đi theo bảo vệ hắn, nhưng hôm nay Cung Vũ đã tranh thủ về thăm nhà, chỉ còn một mình Phù Lạc thảnh thơi, vui khoẻ.
Trúc cao vυ't, lá đua đưa xào xạc, Phù Lạc đọc sách không bao lâu đã ngả người rồi úp sách lên mặt mình nhưng hắn không ngủ, hắn chỉ đang suy nghĩ vài chuyện xa xôi.
Suy nghĩ ngày hắn và Mạch Luân tách ra. Bọn họ không chỉ môn không đăng, hộ không đối mà còn thuộc hai đẳng cấp, hai thế giới riêng biệt, là do hắn và Mạch Luân cố chấp quấn lấy nhau. Nhưng điều đó cũng chẳng thể biến sai thành đúng, họ đến cuối vẫn phải rời xa, Mạch Luân cần một người có thân phận phù hợp, còn Phù Lạc cũng không muốn cả đời đê hèn như thế.
Tiền chuộc thân Phù Lạc đã kiếm đủ chỉ còn chờ đến thời điểm thích hợp.
Phù Lạc chỉ suy nghĩ bâng quơ vài chuyện mà thời gian đã mau chóng trôi qua, biết Mạch Luân đã sắp trở về, Phù Lạc dừng lại những suy tính trong lòng, chuẩn bị vào lại trong phòng ngủ.
"Phù công tử xin dừng bước."
Trước tiếng gọi thanh thanh từ phía sau lưng thì Phù Lạc đã quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một vị công tử khá cao, da trắng như tuyết và nụ cười rực rỡ như nắng mai, gương mặt người nọ có bảy phần tương tự Phù Lạc nhưng Phù Lạc tự nhận là người nọ đẹp hơn, ít nhất là trong sạch hơn kẻ lem luốt dưới bùn lầy như hắn.
"Thật ngại quá, thiếu gia là...?"
"Phù công tử đừng gọi ta là thiếu gia, ta tên là Phục Lã, là đường đệ của Diệp trắc phi, nghe danh công tử đã lâu, may mắn lần này có dịp gặp mặt."
Phù Lạc khẽ chau mày, hắn không nghĩ mình nổi tiếng đến thế, lại có người mong cầu muốn gặp, chắc chắn là có ẩn tình, thật ra nghe qua thì Phù Lạc cũng hiểu rõ phần nào, Diệp trắc phi đến cuối cùng vẫn không cam lòng, đến cả chính thê vào cửa cũng không thu hút sự chú ý của nàng ra khỏi người Phù Lạc.
"Vậy sao? Thật vinh hạnh, nhưng bây giờ Tướng quân đã gần về, ta phải nhanh vào nhà đón người, ta đi trước đây. Xin thứ lỗi."
Phục Lã tay cầm một ống sáo ngọc, hắn nhịp nhịp vào tay mình vài cái, nhìn theo bóng lưng Phù Lạc đi xa nở một nụ cười chế nhạo, không to không nhỏ nói:
"Phù công từ tốt nhất giữa thật chặt người của mình."
Phù Lạc nghe thấy nhưng không quay lại, nhưng trên miệng cũng treo một nụ cười, Phục Lã chắc chắn không thể chen chân vào lòng Mạch Luân. Vì hắn ta không hiểu được không có chuyện Mạch Luân sẽ là người của ai, chỉ có ai sẽ là người của Mạch Luân.
Mạch Luân vẫn chưa trở về, Phù Lạc tìm được một ít mực và giấy nên hắn ngồi trên bàn luyện chữ, nhìn từng nét chữ trên nền giấy Phù Lạc cảm thấy nhân sinh thật nhiều điều thú vị, nếu hắn không bị bán vào quân doanh, không làm quân kỹ của Mạch Luân mà sống một cuộc đời an nhàn, bình thản, làm ruộng, cưới vợ, chăm con thì hắn có lẽ cũng sẽ không bao giờ có thể đυ.ng đến những thứ tốt đẹp như bút mực, sách vở và con chữ, hắn sẽ tin những thứ mà triều đình ban bố, sẽ tin Mạch Luân là thần linh với vạn phép biến hóa, sẽ tin những trò cầu mưa, cầu nắng. Đến cuối cùng tri thức của hắn lại đến từ con đường được cho là tối tăm, nhục nhã.
Gió luồn qua khe cửa thổi bay một tờ giấy vụn trên bàn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phù Lạc. Hắn cúi người xuống nhặt tờ giấy kia lên, cầm tờ giấy trên tay Phù Lạc mới nhận ra đây không phải là tờ giấy của hắn viết. Trên mặt giấy không phải hoàn toàn là chữ, mà là một số các hình vẽ cùng một số chú thích ngắn gọn. Phù Lạc bị thứ đó thu hút mà trải trang giấy ra, vô thức nhìn thật kỹ.