Trời đêm an tĩnh, rừng cây âm u, Mạch Luân áp Phù Lạc dưới thân mình, ngang ngược hôn lên môi mềm của người nọ, cánh tay quen thuộc kéo tấm y phục mỏng manh trên người Phù Lạc.
Tưởng chừng Phù Lạc sẽ ngoan ngoãn như mọi khi, không ngờ lúc này hắn lại chống tay lên l*иg ngực Mạch Luân, mạnh mẽ đẩy y từ trên người mình xuống.
"Tướng quân, đêm nay là đêm tân hôn của ngài và quận chúa."
Mạch Luân thoáng dừng tay, khẽ cau mày, sau đó dùng một tay khóa đôi tay đang không nghe lời kia lêи đỉиɦ đầu, tay còn lại tiếp tục xé y phục của Phù Lạc, ngắm nhìn thân thể xinh đẹp đầy dấu vết hoan ái đêm qua dưới thân mình.
"Ghen? Một quân kỹ tốt không chỉ cần kỹ năng trên giường giỏi, mà còn cần hiểu chuyện và nghe lời."
Phù Lạc đương nhiên biết mình không nên can dự vào quyết định riêng tư của Mạch Luân, một người không sinh được con không được ghen tuông, một quân kỹ thấp hèn càng không được ghen tuông. Phù Lạc vừa vặn nắm giữ hai vai trò không thể ghen tuông này. Phù Lạc hiểu, chỉ là trong lòng nhất thời có chút khó chịu.
"Hôm qua, người của Diệp phu nhân đến tìm ta, hy vọng ta cố giữ ngài lại đêm nay. Cũng là hôm qua, người của quận chúa cũng đến tìm ta, hy vọng ta đêm nay không khỏe."
Mạch Luân nghe xong không những không tức giận vì bị tính toán lên người mà còn hào sảng cười lớn:
"Vậy là Diệp thị hào phóng hơn?"
Phù Lạc nhẹ nhàng thoát ra khỏi trói buộc của tướng quân, thuận theo y mà nâng ngực và vòng tay ôm lấy bờ vai của nam nhân đang gục đầu xuống ngực mình mê mẩn gặm cắn.
"Vì phía sau vẫn còn đau."
Mạch Luân không những không ngại vì Phù Lạc nói lời phóng túng mà còn khẽ ngẩng lên nhìn Phù Lạc bằng đôi mắt đầy đắc ý, sau đó y cắn nhẹ vào vành tai hắn thì thầm:
"Tướng quân của ngươi có cừ không?"
Ngược lại Phù Lạc lúc này mới là người đỏ mặt, cúi đầu lẩm nhẩm điều gì. Mạch Luân hôm nay quyết tâm phải nghe được câu trả lời nên đã xoay đầu Phù Lạc thẳng vào mình, nghiêm túc hỏi hỏi một lần nữa.
Phù Lạc mắt đối mắt với Mạch Luân thì trái tim liền không nghe lời chủ nhân mà đập nhanh hơn vài nhịp, Phù Lạc biết là sai nhưng cậu không thể kiềm chế.
"Ngài lúc nào cũng thích bắt nạt ta đến không thể thức sớm."
Mạch Luân xem như đó là lời thừa nhận mà vui vẻ cười to, rồi y dùng bàn tay lớn của mình bao lấy đôi tay nhỏ của Phù Lạc, sau đó để cậu ngồi lên người, còn bản thân y lại tựa vào một thân cây, ra vẻ phong lưu vỗ vỗ cái mông mẩy mẩy trắng mềm của Phù Lạc vài cái.
"Ngoan, tướng quân thương ngươi, hôm nay chỉ làm hai lần."
Phù Lạc cũng không phải lần đầu làm chuyện xấu với Mạch Luân, hắn hiểu ý tách hai chân thon dài của mình vòng qua hông của y, hai tay chóng lên vai Mạch Luân ngoan ngoãn ngồi xuống rồi lại nâng lên.
"Rồi tướng quân sẽ về với quận chúa sao? Không dám lừa gạt ngài, ta thật sự ghen tuông."
Mạch Luân kéo Phù Lạc mãnh liệt hôn lấy, đưa lưỡi thăm dò vào trong khoang miệng của Phù Lạc lung tung dạo chơi, lâu lâu còn khó ở mà cắn nhẹ vào đôi môi căng mọng trước mặt, hôn đến mức phát ra tiếng nước. Phù Lạc bị hôn sâu đến thiếu dưỡng khí, má đỏ hây hây, đôi mắt mơ màng. Đến khi hắn không nâng mông nổi nữa, làm phía dưới của tướng quân khó chịu dựng cờ khởi nghĩa thì tướng quân mới thả hắn ra.
"Thua thiệt ngươi."
Tướng quân không nên nói những lời này với một quân kỹ thấp hèn nhưng đó là lời mà Mạch Luân muốn nói với Phù Lạc.
Phù Lạc đã theo Mạch Luân từ năm y mười lăm tuổi, cũng là năm y lần đầu lên chiến trường. Giữa một hàng quân kỹ đang xếp hàng chờ y chọn lựa, Mạch Luân liếc mắt một cái đã chọn phải Phù Lạc. Chơi một lần không thỏa mãn liền biến Phù Lạc trở thành quân kỹ chuyên chúc của y, cứ ngỡ chơi thêm vài lần nữa thì sẽ nhàm chán mà quăng trả về cho đám lính khác sử dụng, không ngờ từ vài lần đó đến nay đã kéo dài tận tám năm.
Mạch Luân từ chàng thiếu niên ngây ngô cũng đã trở thành tướng quân tài giỏi, y cũng đã thành gia lập thất, trong viện có một chính thê là quận chúa đương triều, ba trắc phi và hai thị thϊếp.
Còn Phù Lạc vẫn mãi chỉ là quân kỹ chuyên chức của Mạch Luân.
Ít nhất bây giờ dù chính thê hay thϊếp thất nếu muốn Mạch Luân ghé lại nơi mình một đêm thì bước đầu tiên đều phải tìm đến Phù Lạc. Nếu Phù Lạc không buông, không một ai có thể làm cho Mạch Luân trở về.
Phù Lạc cảm thấy mình cũng thật oan ức, bọn họ đều điên rồi mới không thấy Mạch Luân là một người tùy hứng, chuyên quyền, không kẻ nào có thể quyết định thay hắn. Mạch Luân muốn ngủ ở đâu, muốn lên giường với người nào thì thê thϊếp của hắn không quản được, Phù Lạc cũng không quản nổi.
Chỉ là chỉ cần Phù Lạc chủ động đề nghị một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ thì Mạch Luân chắc chắn sẽ ngủ lại với hắn, dù đó có là đêm tân hôn của y.
------------
Phù Lạc thức dậy trong tiếng ồn ào ngoài cửa.
Sắc trời vẫn còn sớm nhưng Mạch Luân đã rời đi từ lâu, chỗ của y nằm đã lạnh băng. May mắn là y vẫn còn nhớ rõ phải rửa qua cho Phù Lạc, đây là kết quả sau một lần chơi dại của tuổi trẻ làm cho Phù Lạc đau bụng đến bật khóc, quân y đến khám cũng chẳng chẩn đoán ra bệnh, Phù Lạc ngoằn quại đến mức làm Mạch Luân gấp gáp không suy nghĩ được gì nhiều, kết quả là có một kẻ kinh nghiệm thực chiến đầy mình kéo Phù Lạc ra một góc tâm sự khá lâu mới khai sáng cho hắn được. Sau lần đó, Mạch Luân chẳng bao giờ quên phải dọn dẹp cho Phù Lạc mỗi lần chơi, vì hầu như không lần nào Phù Lạc còn sức làm.
Tiếng ồn bên ngoài vẫn không giảm, sắc trời vẫn còn chưa sáng tỏ. Giờ này thường thì mọi người đều đã thức dậy bắt đầu một ngày mới nhưng với công việc về đêm của Phù Lạc thì lúc này chỉ thích hợp để ngủ.
Mạch Luân cũng chưa từng ngăn cản hắn, Phù Lạc muốn ngủ bao lâu thì ngủ, chỉ cần đến giờ thì ăn, Mạch Luân về thì đón.
Nhưng hôm nay quá ồn ào, Phù Lạc dù kéo chăn qua đầu, trùm mình như một con sâu nhộng cũng không ngăn được âm thanh.
Nơi này không phải phòng của Phù Lạc, do hôm trước Mạch Luân phải từ quân doanh về lại thành để thành hôn nên y mang Phù Lạc về phủ tướng quân của mình, sau đó cũng đưa Phù Lạc vào phòng của y ngủ lại.
Phòng của Mạch Luân không xa hoa nhưng vô cùng ngăn nắp và quy tắc, nhìn một vòng liền biết chủ nhân của nó nghiêm túc đến mức nào, ngoài những thứ trang trí, phòng của y có rất ít đồ cá nhân, nó là minh chứng cho những lần về nhà ít đến đáng thương dù phủ tướng quân chỉ cách nơi đóng quân một canh giờ đi xe ngựa.
Nhưng không thể phủ nhận nơi này là lãnh địa của Mạch Luân, không ai có quyền tự tiện xâm phạm. Vì thế mới có sự cố cãi nhau ầm ỉ bên ngoài.
Phù Lạc trên người chỉ có đúng một cái tiết khố, cũng chẳng phải Mạch Luân nhân từ gì mà cho hắn mặc, chỉ là Mạch Luân muốn "thoa thuốc" bảo dưỡng cho nơi mà y dằn vặt một đêm thì chỉ có cách thoa thuốc lên thứ kia và nhét vào người Phù Lạc, rồi dùng tiết khố để chặn không cho nó rơi ra ngoài lúc Phù Lạc ngủ say. Phủ tướng quân không phải nơi quen thuộc của bọn họ vì thế không có đủ đồ chuyên dụng, nên Mạch Luân chỉ có thể tùy ý sáng tạo như vậy.