"Cót két..."
Mạch Luân đẩy cửa phòng bước vào.
Phù Lạc xếp lại tờ giấy bỏ vào trong ống tay áo, sau đó mới đứng dậy vui vẻ chạy đến chui vào lòng Mạch Luân.
"Tướng quân đã về."
Mạch Luận kéo cái áo kia xuống, rồi đưa tay vào tiết khố kiểm tra thứ mình để bên trong, tay còn lại tàn nhẫn ngắt mạnh lên hai hạt đậu đã sưng đỏ vì bị mình gặm cắn một đêm.
"Ai cho ngươi mặc áo?"
Phù Lạc bị đau nên khẽ đưa tay lên ngực mình, muốn tách tay Mạch Luân ra nhưng lý trí báo cho hắn biết nếu hắn dám làm thế Mạch Luân chắc chắn sẽ không để cho hắn yên, Phù Lạc thút tha thút thít rên vài tiếng, tay hắn vẫn duy trì trạng thái cách tay Mạch Luân chỉ khoảng năm phân nhưng lại không dám chạm vào, nhưng lại cũng không đành lòng bỏ xuống.
"Chủ nhân, ta sợ người của phu nhân vào. Ngài xem, nếu ta bị lôi ra trong hình dạng như thế thì biết phải làm sao đây."
Mạch Luân nghe xong cũng thoáng nhẹ tay lại, nhưng miệng vẫn cố chấp trách móc:
"Sợ cái gì chứ? Ta trước khi đi đã để người lại, làm sao có thể để ai bắt ngươi."
"Nhưng dù sao phu nhân cũng là quận chúa..."
"Quận chúa thì đã sao? Đã đưa thân vào đất phong của ta thì phải tuân theo quy tắc của ta. Ta vui nàng là quận chúa, ta không vui nàng cũng có thể làm gì."
Phù Lạc biết Mạch Luân làm được, dù là hoàng thượng vẫn sừng sững tại mảnh đất phương nam kia nhưng không có thực quyền hoàn toàn, thông tin ở đất phong của Mạch Luân đừng nói là hoàng đế, dù là thừa tướng hay nhϊếp chính vương cũng chẳng thể can dự, hơn thế bọn họ chẳng ai muốn đối đầu với Mạch Luân, càng sẽ không vì đau lòng một người con gái mà làm thế.
"Nghe đâu phu nhân là đại mỹ nhân sắc nước hương trời, đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn. Tướng quân đã nhìn qua chưa? Ta cũng thật tò mò vẻ đẹp ấy là đẹp đến nhường nào?"
Mạch Luân bỗng nhiên dừng lại động tác trên tay.
Phù Lạc tranh thủ lúc Mạch Luân thả lỏng liền kéo y lại cạnh giường, nhanh nhẹn giúp Mạch Luân cởi giáp.
Cơ thể của Mạch Luân rất đẹp, làn da màu lúa mạch, cơ cơ múi múi rõ ràng. Mạch Luân không thích mặc đồ kín đáo, áo thì chỉ khoác đúng một lớp ngoài, lộ vòm ngực và toàn bộ phần eo.
Mãi đến lúc này Mạch Luân mới trả lời Phù Lạc:
"Ta cũng chưa thấy nàng. Mai về lại quân doanh, chiều nay chúng ta cùng nhau đi nhìn nàng một cái, xem xem đại mỹ nhân là thế nào."
Phù Lạc cũng đã quá quen thuộc với cách hành xử tùy tiện của Mạch Luân. Mạch Luân từ năm mười lăm tuổi năm đến nay vẫn không bỏ được cái thói trẻ con đó, có cái gì thú vị đều sẽ kéo Phù Lạc đi xem, như đứa trẻ muốn chia sẻ thứ thú vị cho người thân thiết của mình.
Ngày trước, khi cưới vị thϊếp đầu tiên, đêm tân hôn Mạch Luân còn dẫn hắn theo đi dở khăn trùm đầu của nương tử. Phù Lạc rất ngại ngùng, nên chỉ ngồi một bên ăn táo khô đỏ, Mạch Luân thấy hắn thích thì gom hết táo trong phòng và rượu giao bôi rời đi. Từ đó, Phù Lạc và Mạch Luân mới biết người ta thế mà lại bỏ thuốc thúc tình trong rượu.
Phương bắc khí hậu khắc nghiệt, mùa đông lạnh đến tê người, mùa hạ nóng đến cháy da. Vừa hay lúc này đang là mùa hạ, Mạch Luân thích nằm trên một cái ghế dài dưới tán cây lớn trong vườn, Phù Lạc sẽ nằm bên trái hắn, đôi lúc cũng sẽ lùi ra phía sau giúp y xoa vai.
Bọn họ ít khi có được một hôm thảnh thơi như thế vì Mạch Luân là một chủ tướng rất có trách nhiệm, hắn thường đi giám sát và luyện tập cùng binh lính của mình, Phù Lạc đôi lúc cũng đi theo rót nước, cầm đồ giúp Mạch Luân nhưng Phù Lạc không thích lắm.
Đã cày cấy cả đêm, hắn muốn được nghỉ ngơi.
Phù Lạc cầm một cuốn binh pháp, dùng chất giọng mềm mại mà Mạch Luân yêu thích đọc sách cho Mạch Luân nghe.
Mạch Luân không thích đọc chữ nhưng lại thích nghe binh pháp, Phù Lạc gà mờ dưới sự cưỡng ép của Mạnh Luân cuối cùng đã biết chữ, thậm chí học một biết ba, văn thơ lai láng. Ít nhất là hơn đám nam nhân trong quân doanh.
"Tướng quân, phu nhân xin cầu kiến."
Phù Lạc không quan tâm lắm, vẫn tiếp tục đọc chữ của mình, Mạch Luân thoáng ra hiệu cho người lui nhưng sau đó dường như chợt nhớ ra cái gì nên mới đổi lời:
"À, đúng rồi, còn chưa thấy mỹ nhân. Gọi nàng vào đi một vòng xem."
Mạch Luân một tay vẫn duy trì ôm eo Phù Lạc, một tay tước đi cuốn sách trên tay người bên cạnh, thuận thế vỗ cuốn sách vào cái mông mềm kia.
"Xem mỹ nhân."
Phù Lạc ngáp một cái dài, lấy một trái quýt trên bàn bắt đầu lột vỏ.
"Ghen quá, không muốn xem chút nào."
"Không cho nũng."
Mạch Luân nói thì mạnh miệng nhưng tay lại bắt không không kiềm được bóp hai má của Phù Lạc một cái, yêu thương hôn lên môi nhỏ đang chu ra.
Phù Lạc bị Mạch Luân làm loạn, ngực ma sát với y phục khiến cậu không nhịn được suýt xoa một chút.
Mạch Luân nghe thấy bèn kéo áo Phù Lạc ra, hai viên ngọc đỏ sưng tấy lập tức lộ ra trước ánh sáng, xung quanh đầy những vết hôn vết cắn xanh tím.
"Hôm qua đi gấp quá, ta quên thoa thuốc cho nơi này."
"Không sao đâu ạ, cũng không phải không chịu được."
Phù Lạc biết Mạch Luân đã rất tốt với mình, các quân kỹ khác ngày đêm phục vụ người ta, tắm rửa một cái cũng khó khăn, chứ đừng nói gì được thoa thuốc giá trị liên thành, được mặc vải lụa mềm lại để tránh tổn thương.
"Sau này chúng ta xỏ một cái khuyên ở đây nhé?"
Mạch Luân vừa vò một bên ngực trái vừa gợi ý, sau đó hạ môi xuống chậm rãi chạm nhẹ lên.
Phù Lạc hít vào một hơi sâu, rồi lại khẽ rêи ɾỉ.
"Tùy ngài định..."
"Phu quân"
Phù Lạc chưa nói dứt lời thì đã nghe một giọng nói ngọt ngào pha chút ủy khuất vang đến.
Mạch Luân vừa lục ra trong tay áo một lọ thuốc, không đáp lời tiếng gọi kia mà lấy một ít dược trắng thoa lên hai vật nhỏ đỏ tươi đang vểnh cao đau trướng của Phù Lạc.
Mạch Luân không biết nhẹ tay, hoặc là hắn vừa làm vừa đùa giỡn, khiến cho Phù Lạc rơm rớm nước mắt, thút thít xin tha.
"Tướng quân, ngài nhẹ nhàng thôi, sắp rớt xuống luôn rồi."
Mạch Luân cũng không trả lời, y dùng hai ngón tay kéo nơi nhạy cảm của Phù Lạc ra xa, làm cho Phù Lạc cũng phải ưỡn ngực nương theo, khi kéo đã đủ căng đến mức Phù Lạc thoáng giãy giụa thì buông tay tay ra cho nó bắn về sau, sau đó lặp đi lặp lại mấy lần, nghe Phù Lạc từ vài tiếng rên nhỏ đổi thành la toáng lên rồi lại hụt hơi không mở miệng nổi thì y hài lòng nói:
"Thấy chưa, làm sao làm rớt ra được chứ?"
Phù Lạc bị bắt nạt đến không còn sức phản ứng, hai bên ngực vừa nóng rát, vừa đau nhói, tưởng như vừa bị mấy con kiến hung ác cắn qua.
Phù Lạc đã quen thói Mạch Luân tùy tiện, bọn họ làm trước mặt người ngoài cũng không ít, chỉ là lần này vừa vặn là phu nhân mới cưới của Mạch Luân nên Phù Lạc cảm thấy ngượng chín mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Mạch Luân liếc mắt qua phu nhân của mình một cái rồi nói thầm bên tai Phù Lạc rằng:
"Cũng chỉ có thế, hai mắt một miệng."
Phù Lạc không dám phản bác Mạch Luân nhưng trong lòng vẫn dựng cờ phản đối.
Một mắt hai miệng thì còn gì là mỹ nhân.
"Ngươi tên gì?"
Mạch Luân vô tâm vô phế hỏi.