Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 3

Lúc nhà họ Lâm vừa gặp chuyện lại vừa đấm vừa xoa muốn ép cưới con gái bà, có thể là hạng tốt lành gì chứ?

Lâm Thư dạ một tiếng.

Cô biết mẹ sẽ không ép cô lấy chồng như thế.

Nhưng cô thật sự không thể không lo lắng.

Bởi vì hiện tại ba cô đã bị đưa xuống nông thôn, hoàn cảnh gia đình lại không tốt, ông bà cả ỷ vào thân phận người lớn, ai mà biết họ sẽ làm ra những chuyện gì chứ?

Vừa rồi chẳng phải họ còn lôi bà nội ở dưới quê ra nói à?

Huống hồ gì, cô còn nghe được tiếng lòng của bà chị họ Lâm Mỹ Lan của nhà đó, cô ta nói cái gì mà “trong kịch bản”, cô sẽ phải lấy cái tên Chu Thành Chí kia.

...

Việc này phải kể tử hai tháng trước.

Hai tháng trước, ba của Lâm Thư vẫn là lãnh đạo ủy ban thành phố.

Nhà cô vẫn ấm êm hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày.

Thái độ của vợ chồng ông cả đối với nhà cô cũng thân thiết hòa thuận.

Ông bà qua đời sớm, nhà ông ba ở dưới quê, nên nhà bọn họ khá thân với nhà ông cả.

Bọn họ cũng đối xử rất tốt với cô và em trai Hữu Phong, còn tốt hơn cả cháu ruột của họ.

Mãi tới hai tháng trước, Lâm Thư đột nhiên phát hiện, chỉ cần cô có tiếp xúc da thịt với người khác thì có thể cảm nhận được cảm xúc thật sự trong lòng đối phương, đôi khi thậm chí còn có thể nghe thấy một số suy nghĩ thầm kín của họ.

Có một lần bà cụ Lâm tới tìm mẹ của Lâm Thư nói chuyện, bà ta mỉm cười cầm bàn tay của Lâm Thư, nhưng trái ngược với nụ cười thân thiện trên mặt bà ta chính là Lâm Thư lại cảm nhận được bà ta cực kỳ ghét mình.

Cô còn nghe được suy nghĩ trong lòng bà ta: “Chẳng qua là một đứa con gái nhặt ngoài đường về, Tuệ Như lại nuông chiều nó như thế, ăn mặc xa xỉ chưa kìa, còn nhỏ mà còn được đeo đồng hồ... cái đồng hồ này phải mấy chục đồng nhỉ? Con cháu nhà mình cộng hết lại cũng chẳng tốn kém bằng con ranh này. Tuệ Như đúng là điên mà, lúc trước chọn đại đứa nào trong Qúy Bảo, Phúc Bảo, Xảo Lan, Mỹ Lan để nuôi cũng được, dù gì cũng là con cháu nhà họ Lâm, kết quả lại để hời cho đứa con hoang chẳng biết từ đâu chui ra!”

Lâm Thư: ...

Qúy Bảo, Phúc Bảo, Xảo Lan, Mỹ Lan là cháu ruột của bà cụ Lâm, cũng là mấy anh họ chị họ của Lâm Thư.

Lâm Thư không phải con gái ruột của ba mẹ.

Lý Tuệ Như tình cờ nhặt được cô ở ven đường, hôm đó tuyết rơi rất dày, cô chỉ được bọc một cái tã mỏng rồi vứt trong đống tuyết ven đường. Lúc Lý Tuệ Như nhặt được Lâm Thư thì cô đã bị đông lạnh tới mức mặt mày tím tái, sau này khó khăn lắm mới nuôi sống được.

Đúng lúc hai người Lâm Triệu Đồng và Lý Tuệ Như kết hôn đã lâu mà vẫn chưa có con, nên họ luôn chăm sóc và yêu thương Lâm Thư như châu báu.

Còn em trai Hữu Phong là Lý Tuệ Như ngoài ý muốn mang thai lúc Lâm Thư tám tuổi.

Nhưng dù đã sinh được con trai ruột, nhưng tình yêu hai người dành cho Lâm Thư cũng không hề giảm bớt.

Lâm Thư biết mình không phải con ruột là vì một lần tình cờ nghe mấy người lớn ở dưới quê của ba nói chuyện với nhau.

Đương nhiên, cô cũng loáng thoáng biết họ hàng nhà ba mẹ đều cảm thấy hai người nên chọn con cùa anh chị em họ trong nhà về nuôi, nhưng biết loáng thoáng là một chuyện, khi tự mình nghe thấy thì lại khác.

Dù sao bình thường những người kia đều rất niềm nở với chị em cô, còn thân hơn cả con cháu ruột của nhà mình nữa.

Tiếng lòng của những người khác lại càng không cần phải nói.

Nhưng không sao hết.

Có điều kỳ lạ nhất chính là tiếng lòng của chị họ Lâm Mỹ Lan.

Có một lần Lâm Mỹ Lan cầm theo một chiếc cài tóc gắn hoa vải muốn cài lên đầu Lâm Thư, trong lúc hai bên lôi lôi kéo kéo, cô nghe thấy cô ấy thân thiết gọi cô là “em gái”, lại nghe cô ấy khen: “Em gái à, em dễ thương quá à, sao da em mịn thế.” rồi lại nghe thấy tiếng lòng của cô ấy vang lên: “Chu choa, đẹp dễ sợ đẹp hà, nếu mình xuyên thẳng vào người em ấy thì tốt biết mấy, nhân vật phụ mà đẹp thế này thì phí của trời quá đi!”

Lâm Thư: !!!

Gì mà “xuyên thẳng vào người em ấy”, rồi cả “nhân vật phụ” nữa?

Lâm Thư nghe được tiếng lòng kỳ lạ của Lâm Mỹ Lan, nên cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu mà nắm lấy bàn tay cũng mềm mịn của Lâm Mỹ Lan vài lần nữa, nghe được không ít chuyện đứt quãng.

...

Lâm Thư nghe được tiếng lòng kỳ lạ của Lâm Mỹ Lan, nên cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu mà nắm lấy bàn tay cũng mềm mịn của Lâm Mỹ Lan vài lần nữa, nghe được không ít chuyện đứt quãng.

“Nhưng cũng chẳng trách em ấy xinh đẹp như thế, con gái của nữ chính mà lị, tiếc là lại có số nhân vật phụ, gia thế tốt như thế, gương mặt yêu kiều như thế, lại phải lấy thằng điên Chu Thành Chí kia, kết quả muốn ly hôn không được, còn bị Chu Thành Chí đâm tới chết…”

“Có cần giúp em ấy không nhỉ?”