Thật ra, nếu như Chu Thành Chí chỉ muốn lấy một cô gái bất kỳ nào đó của nhà họ Lâm thì đã không có nhiều chuyện như thế.
Bà cụ Lâm nhìn Lâm Thư đang đứng ở cửa, dịu dàng mỉm cười, quan tâm hỏi han: “Thư về rồi đấy bả cháu? Bên ngoài lạnh lắm, nhìn cháu kìa, mặt mày bị đông lạnh đỏ bừng hết rồi, mau vào nhà cho ấm đi cháu.”
Lâm Thư xưa nay luôn rất lễ phép.
Nhưng lần này cô thật sự không tài nào niềm nở với bà cụ Lâm được.
Cô nhìn lướt qua bà cụ, nói: “Bà à, có phải nhà họ Chu cũng nói, chỉ cần cháu làm dâu nhà họ, anh họ chị họ cũng có thể vào xưởng sắt thép làm công nhân không? Hoặc điều kiện đề cử vào đại học mà bà vừa kể, có phải cũng thêm cả đề cử các anh các chị đi học luôn không?”
Nụ cười trên môi bà cụ Lâm lập tức cứng đờ.
Ăn nói với người lớn kiểu gì thế này?
Một đứa con nuôi mà cũng muốn làm vương làm tướng à?
Lâm Thư nói xong cũng mặc kệ bà ta, quay lại nói với mẹ của mình: “Mẹ à, con vào phòng thay đồ đã, lát nữa con ra.”
Lý Tuệ Như ừ một tiếng xong, Lâm Thư lập tức đi thẳng vào phòng của mình, mang theo cả đồ đang cầm trong tay, không để lại phòng khách.
Bà cụ Lâm nhăn mặt nhíu mày, muốn nổi đóa, nhưng mấy lần lời ra tới miệng rồi, bà ta vẫn cố gắng nuốt xuống.
Bà ta quay lại, muốn nói gì đó với cháu dâu, nhưng Lý Tuệ Như đã đứng dậy, nói: “Bác cả à, trong nhà còn nhiều việc, bác cũng biết hoàn cảnh gia đình cháu lúc này không tốt, cháu còn nhiều việc phải làm lắm, không thể giữ bác lại được, bên ngoài tuyết rơi nhiều, bác về sớm đi ạ.”
Nếu đây không phải bác gái của chồng, bà đã tống cổ bà ta ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Bà cụ Lâm thấy thái độ của Lý Tuệ Như như thế thì lại càng tức giận hơn.
Đây là thái độ đối đãi với người lớn ư?
Cô còn tưởng bây giờ vẫn giống lúc chồng cô làm lãnh đạo đấy à?
Nhưng khi đó Lâm Triệu Đồng làm lãnh đạo, bọn họ cũng chẳng chấm mυ'ŧ được gì, rõ ràng sắp xếp một công việc hoặc trình danh sách đề cử đi học gì đó đều rất đơn giản, thế mà cũng không chịu giúp lấy một cái.
...Còn nữa, năm đó Lý Tuệ Như không sinh được con, rõ ràng nhà họ Lâm có cả đống con cháu, hai vợ chồng bà ta đã nói rất nhiều lần với Lâm Triệu Đồng và Lý Tuệ Như rồi, bảo hai người bọn họ chọn một đứa cháu trong nhà mà nuôi. Nhưng Lý Tuệ Như thà nhận con nuôi ở bên ngoài cũng không chịu nuôi con cháu nhà họ Lâm, người nhà họ Lâm đã ôm cục tức này lâu lắm rồi, mỗi lần bà cụ Lâm nhìn thấy con ranh Lâm Thư kia đều thấy khó chịu.
Nhưng dù bà ta có bực bội đến đâu đi nữa, chỉ cần nghĩ tới những ưu đãi mà nhà họ Chu hứa hẹn, nghĩ tới chuyện Chu Thành Chí chỉ muốn chọn một mình Lâm Thư, bà ta vẫn cố nén cơn giận, đứng dậy, sa sầm mặt nói: “Được rồi, thế bác về trước đây, Tuệ Như à, việc này cháu hãy cân nhắc thật kỹ đi, con Thư nó còn nhỏ nên không biết suy nghĩ, chẳng lẽ cháu cũng như thế à? hơn nữa đây không chỉ là ý của bác và bác cả của thằng Triệu Đồng, nhà mình mà biết thì cũng sẽ có ý đó thôi. Bây giờ chuyện Triệu Đồng gặp chuyện còn chưa truyền về dưới quê, nếu bà nội Triệu Đồng biết, sợ là sẽ không chịu nổi mất. Cháu đâu thể chỉ vì một đứa con nuôi mà mặc kệ người nhà như thế chứ!”
Lại lôi bà nội chồng ở dưới quê ra.
Lý Tuệ Như hít sâu một hơi mới kìm được cơn giận, không trở mặt ngay tại chỗ.
Bà đi tới cửa, kéo cửa ra nói: “Bác gái à, chuyện cưới xin đâu phải ăn cơm uống nước, việc này chúng cháu sẽ cân nhắc sau, ngoài trời tuyết rơi dày lắm, bác cứ về trước đi.”
Vừa mở cửa ra, gió lạnh đã ập vào, bà cụ Lâm run run vài cái.
Bà ta nhíu mày nhìn ngoài cửa, rồi lại nhìn cháu dâu, tuy Lý Tuệ Như nói năng cứ như đã nhún nhường rồi, nhưng bà cụ Lâm lại cảm thấy Lý Tuệ Như chỉ đang lấy lệ với mình mà thôi.
Thật ra bà ta không muốn đi. Nhưng người ta đã mở cửa đuổi người rồi, hơn nữa bây giờ khuyên Lý Tuệ Như đồng ý cuộc hôn nhân này mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng khi đi ra tới cửa, quay đầu lại nhìn căn nhà lớn ấm cúng kia, bà ta vẫn kìm không được mà nói: “Được rồi, vậy cháu hãy nghĩ kỹ đi, bác cũng không nói nhiều nữa. Nhưng Tuệ Như à, bây giờ chỉ có cháu và hai đứa nhỏ ở nhà thì không an toàn chút nào, hay là bác bảo mấy chị dâu của cháu tới ở cùng vài ngày nhé?”
“Mấy hôm nữa rồi tính ạ.”
Lý Tuệ Như đã sắp mất hết kiên nhẫn rồi, nhưng vẫn phải khách sáo chờ bà cụ Lâm ra khỏi nhà mới đóng sầm cửa lại.
Chờ đóng cửa xong, bà đứng tại chỗ một lát mới thở hắt ra một hơi. Vừa xoay người lại, muốn đi vào phòng để dỗ dành con gái, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Thư mở cửa phòng ra, đứng đó nhìn mình.
Lý Tuệ Như giật mình, thấy hai mắt con gái đỏ hoe, ầng ậc nước mắt thì vô cùng xót xa.
Bà đi tới, kéo Lâm Thư ngồi xuống ghế, dịu dàng nói: “Thư Thư à, con đừng lo. Con cứ yên tâm, mặc kệ Chu Thành Chí là ai đi nữa, mẹ cũng sẽ không gả vừa con cho bất kỳ ai đâu.”