Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 4

Lâm Mỹ Lan xoắn xuýt một hồi.

Cô ta cũng cảm thấy Lâm Thư rất đáng thương, cũng thấy tiếc cho cô, cảm thấy nếu xét theo chủ nghĩa nhân đạo thì mình nên giúp em ấy mới đúng.

Đây chính là nội dung kịch bản vốn có.

Trong kịch bản này, cũng vì Lâm Thư lấy Chu Thành Chí, Chu Thành Chí giúp đỡ giải quyết vấn đề việc làm cho hai đứa em trai của Lâm Mỹ Lan là Lâm Qúy Bảo và Lâm Phúc Bảo, cũng giúp Lâm Mỹ Lan cô ta lọt vào danh sách đề cử đi học đại học công nông binh.

Tuy đến năm 77 cũng sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nhưng kiếp trước Lâm Mỹ Lan toàn đội sổ, dù có khôi phục thi đại học đi nữa, hiện tại cô ta cũng đã 21 tuổi, chờ đến năm 77 phải còn 5 năm nữa, lúc đó cô ta đã 26 tuổi, xem như muộn màng rồi.

Hơn nữa bây giờ Lâm Mỹ Lan đang đi làm ở xưởng dệt, ngày nào cũng phải dậy từ sớm tinh mơ để đi làm, bây giờ cải cách chưa mở ra, 5 năm này cô ta không thể làm nên cơm cháo gì, không thể mua bán, không thể kiếm tiền, mỗi ngày còn phải chen chúc trong căn nhà bé tin hin như cái lỗ mũi cùng cả đám người nhà họ Lâm… Cô ta làm gì có điều kiện chuẩn bị thi đại học chứ?

“Thôi vậy, mình cứ đứng im hóng chuyện là được, đừng nhúng tay vào kịch bản làm gì.”

Cuối cùng, Lâm Mỹ Lan ra quyết định.

Huống hồ gì Chu Thành Chí còn là thằng điên, bây giờ gã đang đắc thế, cô ta cảm thấy mình không thể thay đổi được điều gì.

Nhưng cuối cùng Lâm Mỹ Lan vẫn hy vọng, nếu như có thể cứu được Lâm Thư thì mình vẫn phải cứu em ấy mới được.

Cuối cùng cô ta nghĩ ra một cách, thầm nghĩ: “5 năm nữa Chu Thành Chí mới gϊếŧ em ấy, 5 năm sau mình sẽ nghĩ cách giúp em ấy gỡ rối vụ này là được, chắc là ba của em ấy sắp bị đưa xuống nông thôn rồi, trong thời gian đó mình cứ an ủi em ấy là được, để em ấy tin tưởng mình, xem mình là bạn thân, vậy thì cơ hội giúp được em ấy sau này sẽ lớn hơn.”

Đương nhiên, ưu đãi khi làm bạn tốt của Lâm Thư có rất nhiều.

Bởi vì 5 năm sau Lâm Triệu Đồng vẫn sẽ quay về vị trí hiện tại, còn nữa, mẹ đẻ của Lâm Thư là nữ chính đó!



Lâm Thư: …

Cô vừa hoảng sợ vừa hoang mang.

Tuy vẻ ngoài của cô có vẻ mảnh mai yếu đuối, nhưng trong thâm tâm lại là người kiên cường, có suy nghĩ riêng của mình.

Tuy tiếng lòng của Lâm Mỹ Lan rất kỳ lạ, nhưng cô vẫn nhanh chóng tổng kết ra được một số tin tức từ những suy nghĩ của cô ta, chính là cô chỉ là nhân vật phụ, sẽ lấy Chu Thành Chí, 5 năm sau cô muốn ly hôn, Chu Thành Chí lại đâm chết cô. Vì cô chịu lấy Chu Thành Chí, người nhà họ Chu đã giải quyết hết vấn đề việc làm cho nhà họ Lâm, còn để Lâm Mỹ Lan giành được suất đi học đại học công nông binh. Ba cô sắp sửa bị đưa xuống nông thôn, nhưng sẽ không sao hết, 5 năm sau ba cô sẽ được quay về. Còn nữa, năm 77 sẽ khôi phục thi đại học.

Ban đầu Lâm Thư còn bán tín bán nghi về việc này.

Nhưng đến một tuần sau, ba cô thật sự gặp chuyện, mất hết chức vụ, giữ lại được danh hiệu đảng, được đưa xuống một nông trường heo hút vùng núi ở Cam Nam.

Tiếp theo là Chu Thành Chí tìm cô, bảo cô đi theo gã, sau khi cô từ chối, cả nhà họ Lâm đều chạy tới khuyên nhủ cô và mẹ cô…

Cô không tin cũng phải tin.

Nhưng nếu cô lấy Chu Thành Chí, cả nhà họ Lâm gà chó lên trời, 5 năm sau cô lại bị Chu Thành Chí đâm chết ư?

Đã vậy mà cô chị họ luôn tỏ vẻ thân thiết với cô này lại trơ mắt nhìn cả nhà họ Lâm ép cô lấy Chu Thành Chí, còn cảm thấy 5 năm sau “chắc là” cô ta có thể cứu cô một mạng, cảm thấy bản thân cô ta vô cùng tốt bụng, còn chờ trở thành “bạn thân” với cô ư?

Con mẹ nó chứ!

Cũng may cô biết được là ba mình không sao, và năm 77 sẽ khôi phục thi đại học.

Nên sau cơn tức giận, cô cũng dần bình tĩnh lại, không cảm thấy lo lắng hay hoang mang về tình hình của ba và gia đình nữa.

Nhưng chính bản thân cô cũng hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không lấy tên Chu Thành Chí kia… Hứ!

Còn mẹ ruột nữ chính gì đó ư, đó là cái gì?

Cô cũng không quan tâm lắm, nên chỉ nhíu mày nghĩ thoáng qua rồi ném nó ra sau đầu.

Nên lúc này nghe mẹ nói tới chuyện đó, cô bèn nói: “Con biết mà mẹ, con sẽ không lấy Chu Thành Chí đâu, nhưng con lo cho ba lắm. Mẹ à, ba từng bị thương nặng, sức khỏe yếu, con sợ một mình ba ở Cam Nam sẽ phải chịu khổ. Dù sao con cũng phải xuống nông thôn mà, hay là con tới chỗ ba nhé?”

Lý Tuệ Như lập tức sa sầm mặt.

Nhưng bà nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, vươn tay xoa đầu Lâm Thư, nói: “Thư Thư à, ba con không sao đâu, thật ra mẹ cũng nghĩ rồi, chờ con xuống nông thôn xong mẹ sẽ sắp xếp cho Phong Phong rồi đi Cam Nam tìm ba con, nhưng con thì không được.”