Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 49

Triệu Thành Tích gật đầu với dì Vương một cái, rồi nói thêm một câu: “Cảm ơn dì, chúng cháu về trước đây.”. Nói xong thì anh kéo Nhan Hoan đang kinh ngạc rời khỏi chỗ đó.

“Ôi, tôi đã nói rồi. Rõ ràng bên tổ thực phẩm và thanh niên trí thức Trần đều đã bác bỏ tin đồn rồi, mà mấy người miệng mồm ác độc này còn muốn theo những người xấu kia hủy hoại thanh danh con gái nhà người ta. Muốn tôi nói thì chắc chắn là không biết tên chó má nào đó nhìn thanh niên trí thức Nhan xinh đẹp, mơ tưởng đến cô ấy tung tin đồn nhảm sau lưng…”

Dì Vương căm phẫn, vỗ đùi nói.

“Còn không phải sao. Ôi tôi nghe nói là thanh niên trí thức Nhan quyến rũ cháu trai đội trưởng sao? Cũng không nghĩ đến tính tình anh ta, nghe bảo cô anh ta ép thanh niên trí thức Nhan yêu đương với anh ta, lại bị thanh niên trí thức Nhan từ chối… Không chừng là ghi hận trong lòng, lời đồn có khi là do bọn họ đồn ra.”

......

Nhan Hoan đi bên cạnh Triệu Thành Tích. Từng câu từng câu nói cô đều nghe được. Mấy lời đồn đại này thay đổi cũng nhanh quá đi thôi. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, nhưng bây giờ anh vẫn cứ trầm mặt như vậy, nhìn không ra được bất kỳ thứ gì khác.

Nhan Hoan mím môi nở nụ cười, vội vàng bước theo bước chân anh. Mãi cho đến khi rời khỏi đội sinh hoạt thì, trên đường về ký túc xá thanh niên trí thức thì cô giữ anh lại, dừng bước chân. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười tủm tỉm, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói một câu dài như vậy đó.”

Anh hơi sững sờ, nhìn cô rồi lại nhìn đi chỗ khác. Anh nói: “Chờ sau khi chúng ta đính hôn thì tôi sẽ nhanh chóng làm cho những lời đồn đại kia biến mất.”

Cô không đáng để bị đối xử như vậy.

Thực ra Nhan Hoan không để ý những lời đồn kia như vậy. Cô cũng sẽ nghĩ cách để xử lý những người kia. Nhưng bây giờ tất cả những thứ đó đều không phải là quan trọng nhất.

Cô nhìn anh quay đi chỗ khác, yết hầu cử động lên xuống, nửa bên mặt cương nghị lạnh lùng, nhìn anh vô cùng nghiêm túc. Nhưng anh lại không dám nhìn cô.

Đột nhiên cô có một sự xúc động muốn đưa tay ra sờ anh, sờ yết hầu anh, thậm chí muốn hôn anh… Quan trọng là có một sự tương phản quá lớn. Trước đây anh nhìn cô nhiều hơn một chút đều cảm thấy dư thừa. Nhưng bây giờ, vẫn là gương mặt này, như vậy mà lại đến che chở cho cô.

Cô muốn nếm thử, hương vị có phải là cũng sẽ không giống lúc nhìn thấy không… Nhưng bây giờ tất nhiên là không được.

Từ lúc cô thức tỉnh bản năng thì cảm thấy những cái này cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ… Nhưng một Thẩm Nhan Hoan sống thành thật hơn hai mươi năm lại là một chuyện khác.

Cô nhẹ nhàng cắn môi. Ôi, vẫn cứ là nhịn một chút đi.

“Ừ, không sao.”

Cô cũng quay đầu đi, đi về phía trước hai bước rồi quay đầu lại cười với anh. Cô nói: “Vậy tôi sẽ nói với người khác là tôi sắp đính hôn với anh. Để cho bọn họ tức chết.”

Cô càng nói thì cười càng tươi, như thể là đang nói chuyện gì thú vị lắm.

Trái tim anh lại bị nụ cười của cô cuốn vào, giống như là bị cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rung động rất mạnh mẽ. Đối với anh thì đây là một cảm giác rất rất xa lạ. Vốn anh còn hơi kháng cự, nhưng nghĩ lại thì bọn họ cũng sắp đính hôn thì cô trở nên đặc biệt với anh, chuyện này cũng không có vấn đề gì cả.

Đoạn đường tiếp theo hai người thoải mái hơn rất nhiều, không tiếp tục im lặng nữa.

Anh giới thiệu với cô tình huống trong nhà: “Trong nhà anh trừ ba mẹ thì có hai người anh trai, đều đã kết hôn, còn thêm một em gái. Nhưng từ nhỏ anh lớn lên trong ký túc xá của trường học quân đội, cũng không quá thân thiết với bọn họ. Trước đó hẳn là em đã có nghe là trong nhà mong anh sẽ cưới một cô gái con của bạn cũ. Vì chuyện này mà anh rất ít khi về nhà. Em yên tâm, sau này cũng sẽ không để em liên quan quá nhiều với bọn họ.”