Nhan Hoan nhìn anh. Cô không có gì không yên lòng cả.
Anh hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu như em đồng ý thì ăn tết anh sẽ về Tây Châu một chuyến, em theo anh cùng về. Em không cần quá để ý những người trong nhà anh, cứ theo anh là được, anh sẽ xử lý hết… Nhưng nếu em cảm thấy như vậy quá nhanh thì cứ từ từ cũng được.”
“Giải quyết trễ không bằng giải quyết sớm.”
Nhan Hoan cười nói: “Không sao, cái này em làm được. Nhưng…”
Cô trợn mắt lên, nói: “Nếu em chọc giận bọn họ sẽ không sao chứ?”
Anh hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười nhạt, nói: “Không sao.”
Nhan Hoan ngây người. Bởi vì cô nhìn rất rõ, lúc anh bật cười thì trên gương mặt cương nghị lại có hai lúm đồng tiền rất sâu… Lúc trước đã bị sự lạnh lùng che dấu hết. Đúng là có một sự dịu dàng khác….
Lại tiếp tục là một sự tương phản rất lớn…
Cô nghĩ, đây có phải là nguyên nhân mà bình thường anh thích xụ mặt hay không.
Anh nói chuyện nhà mình thì phải có qua có lại, Nhan Hoan cũng nói sơ qua chuyện trong nhà mình. Mặc dù anh nói anh đã điều tra thì cô vẫn giới thiệu sơ lược một chút. Sau đó thì cô kể với anh chuyện lúc cô còn nhỏ.
Cô nói: “Lúc trước em cũng không biết xảy ra chuyện gì nên không suy nghĩ nhiều, cái gì cũng nghe bọn họ. Sau đó đột nhiên có một ngày bọn họ yêu cầu em lập gia đình… Em phát hiện khi còn nhỏ có nhiều chuyện em có thể mặc kệ, thế nhưng bảo em lấy chồng, còn lấy một người đàn ông như vậy. Em không thể nhịn nổi, cũng không thích cuộc sống trước đây, em lười cãi nhau với bọn họ nên tự mình báo danh về nông thôn.”
“Ừ.”
Anh đáp lời một cách ngắn gọn. nét mặt có lẽ là có chút dịu dàng. Cũng không biết là do hoàng hôn buông xuống nên cô nhìn nhầm rồi không.
Cô nói tiếp: “Nói không chừng mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến đây đi… Không đến là tốt nhất. Nhưng nếu như đến thì sẽ phiền đội trưởng Triệu rồi. Nhưng đội trưởng Triệu yên tâm, em cũng không sợ bọn họ. Em chỉ muốn mượn thân phận của anh, là thân phận vợ chưa cưới của anh. Còn về phần bọn họ thì tự em sẽ giải quyết.”
“Được.”
Anh vẫn trả lời rất ngắn gọn, nhưng lại nói: “Triệu Thành Tích, sau này không cần gọi anh là đội trưởng Triệu nữa.”
Nhan Hoan lập tức híp mắt cười gọi anh là anh Triệu.
Triệu Thành Tích: …
Lúc này anh đưa cô đến ký túc xá.
Lúc đưa cô đến cổng là lúc nhóm thanh niên trí thức tan làm đi ăn cơm. Cứ ai nhìn thấy bọn họ là đều vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt quái dị.
Nét mặt của Triệu Thành Tích lại lãnh đạm như bình thường, nhưng vẫn như lúc trước, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác. Anh đã không để ý thì đương nhiên là Nhan Hoan càng không thèm để ý.
Có một người thanh niên trí thức quen biết gọi Nhan Hoan. Nhan Hoan cũng chào hỏi lại rất tự nhiên: “Chị Lư.”
Sau đó cô giới thiệu: “Chị Lư, đây là đội trưởng Triệu của đội công trình, là bạn trai em.”
Đám người: ???
Nhóm thanh niên trí thức đương nhiên là biết đội trưởng Triệu.
Trên thực tế thì từ khi đội công trình chiếm giữ nông trường thì không ít nữ thanh niên trí thức độc thân đều có tâm tư. Chuyện này cũng không kỳ lạ gì. Lúc các cô xuống nông thôn thì còn rất nhỏ tuổi, rất nhiều người mười bảy mười tám, thậm chí là mười lăm mười sáu. Lúc này nếu không đến tuổi lập gia đình thì cũng sắp đến tầm đó.
Cho dù là không nghĩ đến chuyện về thành phố thì chỗ đầy đất đai này nếu muốn lấy chồng thì làm sao đây? Nếu không phải là nam thanh niên trí thức, nếu không phải là nông dân công nhân ở nông trường.
Thế nhưng các cô đã qua sự nhiệt huyết lúc xuống nông thôn, nhận được sự giáo dục tuổi tác của giáo dục trung hạ bần nông. Các cô muốn về thành phố, có bao nhiêu người cam lòng gả cho nông dân ở đây, cắm rễ ở đây cả một đời người chứ?