Anh chỉ cảm thấy tim mình như bị nắm lấy, lại như bị điện giật, hoàn toàn mất khống chế. Đột nhiên anh đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Được rồi, tôi sẽ biết. Nhưng…”
“Những câu như vậy sau này đừng nói với người khác.”
Triệu Thành Tích đưa Nhan Hoan về ký túc xá.
Lúc này là thời gian tan tầm, bên chỗ đồn điền còn đỡ, người rất ít. Nhưng lúc đi ra khỏi đồn điền, đi về hướng ký túc xá thanh niên trí thức, đi ngang qua đội sinh hoạt thì thỉnh thoảng gặp vài người đi đường.
Nông trường nói lớn thì lớn nhưng đi tới đi lui thì cũng chỉ có những người kia. Cho dù Nhan Hoan mới đến không lâu… nhưng cô nổi tiếng. Mà đại đội trưởng của đội trưởng đội Một của đội công trình, đa số ai cũng biết. Cứ đi như vậy thì có không ít người nhìn tới nhìn lui, thậm chí là xì xào bàn tán.
“Đó không phải là nữ thanh niên trí thức mới đến tổ thực phẩm sao? Ôi, bên cạnh cô ta không phải đại đội trưởng của đội công trình… Ôi trời ơi, hóa ra lời đồn là thật, cô ta đúng là câu được đàn ông của đội công trình… còn là đội trưởng Triệu nữa.”
Nhớ ngày đó khi biết đội trưởng Triệu độc thân, mấy bác gái ở nông trường nhà có con gái đều có tâm tư. Sau này mọi người mới phát hiện ra đại đội trưởng này là tảng đá, cục sắt, gần như là không có cảm giác gì thì ai cũng từ bỏ ý định… Không ngờ thế mà lại bị hồ ly tinh quyến rũ.
“Nhưng mà nữ thanh niên trí thức này cũng thật là quá đẹp rồi. Ôi mỹ nữ trên núi tuyết thì cũng như vậy thôi.”
“Xinh đẹp thì có gì tốt kia? Nhìn cái eo nhỏ kia đi, không dễ sinh… Cô nói xem đội trưởng Triệu cao lớn mạnh mẽ như vậy, tìm một cô vợ như thế cũng không biết có chịu nổi hay không…”
“Đúng vậy, nghe nói ở nhà còn có đàn ông chờ. Thật tội nghiệp, cứ vậy mà chờ cô ta quay về. Cô gái này sao con người lại như vậy chứ…”
“Theo lý thuyết thì đội trưởng Triệu cũng không giống người không có đầu óc mà? Sợ là cũng chiếm được tiện nghi…”
Càng nói càng không ra thể thống gì. Thính lực của Triệu Thành Tích rất tốt, nghe được rất nhiều, càng nghe càng lạnh mặt xuống.
Ngay ở phía trước gặp được hai bác gái. Hai bác gái kia đương nhiên là biết Triệu Thành Tích, dùng ánh mắt kì dị nhìn Nhan Hoan, rồi lên tiếng chào hỏi Triệu Thành Tích. Triệu Thành Tích đứng vững vàng, một tay nắm chặt tay Nhan Hoan, kéo cô lại bên cạnh mình. Sau đó anh chào hỏi hai bác gái: “Dì Vương, đây là thanh niên trí thức Nhan ở tổ thực phẩm, cũng là người mà sắp tới cháu sẽ đính hôn, dự định cuối năm sẽ đi đăng ký kết hôn. Đến lúc đó còn muốn mời dì ăn kẹo cưới nữa.”
Sắc mặt hai bác gái có thể nói là kinh hoảng.
Người được gọi là dì Vương kinh ngạc chớp mắt, vội nhìn Nhan Hoan, thốt lên: “Cuối năm sẽ đăng ký sao? Cái này, đội trưởng Triệu, đây cũng là quá nhanh rồi, trong nhà chuẩn bị kịp sao? Còn nữa, thanh niên trí thức Nhan, cô ấy…”
Triệu Thành Tích lập tức ngắt lời bà ta, nói: “Dì Vương, gần đây cháu nghe không ít người đồn đại về Tiểu Hoan. Từ lúc vào nông trường thì Tiểu Hoan luôn cần cù, chăm chỉ làm việc, cũng rất ít khi ra cửa. Nhưng không biết là ai lòng dạ khó đoán muốn hại cô ấy, đồn đại lung tung. Bọn họ sợ là không biết chuyện cháu với cô ấy sắp đính hôn. Mà hôn sự của chúng cháu là qua sự thẩm tra nghiêm ngặt của bên trên. Sau này nếu dì nghe được những lời đồn kia thì giúp cháu bác bỏ. Nhanh thôi cháu cũng sẽ điều tra ra người đằng sau có ý đồ, để người đó nhận hình phạt xứng đáng.”
Dì Vương và bác gái bên cạnh, thậm chí là những người đứng đó không xa nghe được Triệu Thành Tích nói thì suýt nữa rớt cả cằm xuống.