Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 47

Anh nhờ bạn anh giúp đỡ để ý xem tình cảnh nhà mấy thanh niên trí thức kia gần đây có sự thay đổi gì không. Quả nhiên phát hiện gia đình nhà Tôn Hữu Cương bình thường luôn túng quẫn đột nhiên dư dả, còn khoe khoang với hàng xóm, nói con trai mình chẳng mấy chốc sẽ từ nông thôn về, đã sắp xếp xong công việc, là công việc bàn giấy.

Anh gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng thanh niên trí thức, tìm chủ nhiệm Lưu điều tra. Quả nhiên điều tra được rất nhiều ghi chép về cuộc gọi của Tôn Hữu Cương và Quách Đại Vi.

Quả nhiên là anh ta.

Nhan Hoan có hơi ngẩn người.

Từ lần trước anh nhắc cô chuyện Quách Đại Vi ở thành phố Thanh Châu lấy được danh sách thanh niên trí thức ở bên này, thì cô từ bên chỗ Trần Mẫn Phân biết được vài người, điều tra thêm thì cũng đoán được anh ta.

Cô vốn tưởng sau khi cô rời khỏi thành phố Thanh Châu, nếu Quách Đại Vi này chưa từ bỏ ý định thì sẽ dùng thủ đoạn cứng mềm gì đó ép buộc ba mẹ cô đến tìm cô. Cô không ngờ anh ta lại không từ thủ đoạn như vậy, quả thật là biết lợi dụng mọi thứ có thể.

Nhan Hoan cúi đầu suy nghĩ mọi chuyện.

Anh lại cho là cô bị tổn thương, hoặc là lo lắng bên chỗ thành phố Thanh Châu sẽ làm hại mình nên tiện miệng nói: “Giả thì chính là giả thôi. Cô không cần sợ hãi, tôi sẽ giúp cô xử lý.”

Sợ sao? Từ sau khi ý thức của cô tỉnh lại thì cô chưa hề cảm thấy sợ hãi.

Cô ngẩng đầu lên, cười nói: “Không đâu, tôi không sợ hãi, chỉ là tôi đang nghĩ đến tất cả mọi chuyện… Cảm ơn anh đã nói cho tôi, nhưng chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết. Anh đính hôn với tôi đã là giúp tôi một chuyện rất lớn rồi.”

Anh nhíu mày.

Nhưng cô như thể nghĩ đến chuyện gì đó, cười nói: “À cũng không phải, đúng là có một việc nữa cần anh giúp đỡ… Vừa nói tự mình giải quyết mà bây giờ lại tự vả nữa rồi.”

Anh nghe cô nói như vậy thì sắc mặt rất hòa hoãn, nói: “Chuyện gì vậy?”

Cô nhìn anh, nói: “Bên chỗ thanh niên trí thức anh có thể điều tra được cứ cách mấy ngày Tôn Hữu Cương sẽ gọi điện về thành phố Thanh Châu. Vậy có thể nhờ đồng chí thanh niên trí thức giúp đỡ lần sau ghi âm lại cuộc gọi của anh ta không?”

“Được thôi.”

Anh hơi sửng sốt, nhưng cũng không hề do dự, đồng ý với cô ngay lập tức.

Hợp tác làm việc với người này rất thoải mái.

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ là một cô bạn gái rất đáng tin cậy. Còn nữa.”

Nhan Hoan bật cười, nói: “Mấy câu mà đêm hôm đó tôi nói với đội trưởng Triệu, mặc dù lúc đó là nhất thời xúc động, nhưng tuyệt đối không phải gặp ai cũng thuận miệng nói… Là bởi vì đội trưởng Triệu khiến tôi cảm thấy phù hợp, cho nên mới nói như vậy.”

Đêm hôm đó là đêm hôm nào chứ?

Ồ, cô đang giải thích với anh. Ngày đó là lần đầu tiên anh đưa cô về ký túc xá, cô nói bọn họ có thể thử ở bên nhau.

Lúc đó anh cũng không biết vì sao lại có hơi tức giận, nói với cô là “ Mấy câu như vậy là do cô thuận miệng nói ra sao?”

Sao lúc đó anh lại nói với cô những câu lạnh lùng như vậy chứ?

Anh đương nhiên biết nguyên nhân, nhưng lúc này lại cảm thấy áy náy với đau lòng.

“Xin lỗi.”

Anh nói: “Tôi không nên nói câu đó.”

“Không đâu.”

Nhan Hoan lắc đầu, chỉ cảm thấy lúc này anh nói câu “xin lỗi” một cách chân thành có hơi đáng yêu. Cô mỉm cười, nói: “Vậy thì có sao chứ? Lúc đó chúng ta không quen, như vậy có hơi lạ lùng. Nhưng trực giác của tôi rất chuẩn, tôi cảm thấy hợp thì chắc chắn sẽ hợp. Sau này anh sẽ biết thôi.”

Tôi cảm thấy hợp thì chắc chắn sẽ hợp. Sau này anh sẽ biết thôi.