Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 38

Vài ngày sau.

Ở bên cạnh khe núi, mấy bác gái đang vừa giặt quần áo vừa nói chuyện phiếm.

“Mẹ A Chí à, A Chí nhà bà thực sự cùng với nữ thanh niên trí thức mới đến tổ thực phẩm yêu đương à? Sao tôi lại nghe nói nữ thanh niên trí thức đó đã có đối tượng ở thành phố, thậm chí là đã đính hôn rồi, ngày cưới cũng đã định, năm sau sẽ kết hôn đó. Có phải A Chí nhà bà bị người ta đùa giỡn rồi chứ?

“Nữ thanh niên trí thức mới tới sao, ôi, người ở tổ thực phẩm đúng không. Tôi đã gặp cô gái ấy rồi, nhìn như tiên nữ vậy, còn đẹp hơn tiên nữa. Nghe nói là làm bánh cũng rất ngon, mấy ngày trước con dâu nhà họ Trần từ bên ký túc xá lấy về mấy hộp, tôi nếm một miếng, vô cùng thơm ngon.”

“Ôi, đẹp thì đẹp, nhưng mới đến không biết rõ cội nguồn, nghe bảo ở nhà đã có vị hôn phu. Mà vị hôn phu ở Thanh Châu còn có quyền thế. Cô gái đó còn làm loạn với công việc mà vị hôn phu sắp xếp cho, chạy đến chỗ chúng ta chơi đùa. Chờ vị hôn phu sắp xếp ổn thỏa thì chắc đến tết sẽ về kết hôn… Nếu để tôi xem xét thì vẫn là cô giáo Lương tốt, biết rõ gốc gác, có trách nhiệm, tốt biết bao.”

Dì Nghiêm đi đến bên cạnh khe núi, chỉ nghe vài câu là biết mấy bác gái đó đang nói đến ai. Bà trầm mặt, nhưng còn chưa đợi bản thân phát cáu thì những bác gái kia đã đến trước mặt bà hỏi chuyện. Bởi vì bà ở tổ thực phẩm, còn là sư phó dẫn dắt Nhan Hoan.

Mấy bác gái đó đến chỗ bà nghe ngóng tin tức của Nhan Hoan, hỏi bà xem chuyện cô có vị hôn phu có thật hay không.

Dì Nghiêm dù không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà vẫn trầm mặt mắng: “Con gái nhà người ta cho đến bây giờ vẫn luôn nghiêm túc làm việc, là một cô gái tốt. Các bà nghe người ta nói cái này nói cái kia, đến cùng là nghe ai nói hả? Không phải con gái nhà người ta chính miệng nói thì có thể là người khác có lòng muốn hủy hoại thanh danh con gái nhà người ta. Các bà không biết thanh danh một cô gái quan trọng thế nào sao? Các bà cái gì cũng không biết mà cứ đồn đại lung tung, không phải là đang hại người ta sao?”

Đám người ngại ngùng, nói thầm vài câu. Mặc dù trong lòng vẫn ngứa ngáy muốn đi hỏi, nhưng vẫn phải đổi chủ đề.

Dì Nghiêm là một người nghiêm khắc và thẳng thắn.

Ngày hôm sau lúc làm việc bà liền mang những tin đồn bên ngoài nói với Nhan Hoan. Bà hỏi: “Chuyện cháu ở nhà có vị hôn phu có thật không hả? Đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra.”

Nhan Hoan nhíu mày.

Dì Nghiêm nói: “Dì tin cháu là một đứa trẻ tốt, có hay không thì đều không cần phải gấp gáp. Nhưng những lời đồn đại kia chắc chắn là có người cố ý truyền ra, chỉ có cháu nói thật mọi chuyện thì những người tin tưởng cháu như dì mới có thể phản bác được.”

Nhan Hoan có hơi cảm động.

“Không hề đính hôn ạ. Là người trong nhà giới thiệu cho cháu, người kia đúng là có quyền thế. Cháu không đồng ý, thế là tự mình đăng ký về nông thôn.”

Cô từ từ nói: “Cả nhà cháu gần như là đi làm ở xưởng sản xuất hoặc là xưởng phụ thuộc. Người tên Quách Đại Vi kia là con trai trưởng của quản đốc, là chủ nhiệm ở xưởng thực phẩm, còn có một bà dì làm phó đoàn trưởng ở đoàn văn công. Anh ta đã đồng ý với nhà cháu là chỉ cần cháu kết hôn với anh ta thì có thể sắp xếp công việc cho anh ấy, đưa anh ấy từ nông thôn về lại thành phố, giúp chị gái cháu có suất vào đoàn văn công… Cho nên bọn họ ép cháu gả cho người kia, mà cháu không muốn gả chút nào. Thế là cháu bỏ đi.”

Cô không đổ hết những hứa hẹn và ép bức lên người Quách Đại Vi. Bởi vì cô đoán chừng chẳng mấy chốc mà người nhà họ Thẩm sẽ đến nông trường.