Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 39

Nếu cô thay người nhà họ Thẩm che dấu thì đến lúc đó ngược lại cô sẽ trở thành người bị động.

Dì Nghiêm đập bàn, mắng mỏ: “Bây giờ là xã hội mới mà còn có những chuyện như vậy sao? Tiểu Nhan, cháu đừng sợ. Cháu cũng đã đến nông trường, sau này còn có người dám luyên thuyên thì chúng ta sẽ mắng lại.”

Nhan Hoan mỉm cười.

Lời đồn đại truyền thành như vậy rồi, cô cũng không có ý định bị động, nên khi nghe được một lời đồn thì sẽ đánh trả lại, vẫn nên là bóp chết từ đầu nguồn. Những lời đồn này có thể truyền đến chỗ dì Nghiêm thì hẳn là người ở ký túc xá đều đã nghe được.

Nhan Hoan liền mang những gì mình nói với dì Nghiêm về nói lại với những người ở ký túc xá. Mọi người vừa phẫn nộ vừa đồng tình vừa bất đắc dĩ. Các cô đều biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng cũng không có cách nào khác.

Dù sao miệng cũng mọc trên người người ta, trời tuyết lớn như vậy, khoảng thời gian rét lạnh nhàm chán, còn có cái gì có thể đánh bay cuộc sống tẻ nhạt này bằng những lời đồn đại chứ.

Đôi mắt Lương Tuyết Cầm đỏ lên. Cô ấy thấp giọng hỏi: “Có phải là Tiền Chí không? Bọn họ muốn ép em đi vào khuôn khổ, ép em phải thân bại danh liệt, chỉ có thể gả cho anh ta.”

Trước đây mấy cô còn ghen tị với Nhan Hoan, ghen tị cô luôn vui vẻ, lạc quan, tự tại. Nhưng bóc trần ra hóa ra lại là như vậy.

Các cô ở đây có cực khổ hơn nữa thì cũng còn cái để nhớ đến, nhớ việc về thành phố, chỉ cần được về thành phố là tốt rồi. Mà bây giờ mọi thứ cũng thoải mái hơn, đó cũng không phải là một chuyện không thể nữa. Nhưng Nhan Hoan thì sao chứ?

Cô bị ép từ trong thành phố chạy đến đây, nhưng đến tận đây cũng không yên nổi, cứ như vậy thì cô còn chỗ nào để đi chứ.

Nhan Hoan nhìn mọi người trầm mặc. Sau khi nhìn một vòng thì cô vươn tay lau một giọt nước mắt trên khóe mắt của Lương Tuyết Cầm, cười nói: “Không sao, sẽ luôn có cách, để em suy nghĩ thêm xem sao.”

Cô còn thực sự muốn tìm đến ngọn nguồn rồi đánh cho đối phương một trận. Nhưng có vô số mối liên quan, cô vẫn phải cẩn thận vén lên.

Cô suy nghĩ rất cẩn thận. Sau khi suy nghĩ hai ngày, lúc đến nhà thím Liêu lại nói đến chuyện giới thiệu bạn trai.

Trước hết cô nói chuyện Tiền Huệ Chi vợ của chủ quản Dương muốn giới thiệu cháu trai của bà ta, người mà sắp đính hôn rồi đột nhiên xem trọng nhà mẹ đẻ của cô.

Cô nói một cách chân thành: “Thím à, đừng nói là anh ta xấu xí cháu chướng mắt. Nhưng dù anh ta không khó coi như vậy thì trước đó anh ta thiếu chút nữa đính hôn với người ta thì vì chuyện này cháu cũng không thể nhìn trúng anh ta được.”

“Ngày đó cháu từ chối thì vợ chủ quản Dương đã nói với cháu là ba mẹ cháu, còn cả người đàn ông ở Thanh Châu đã gọi điện cho đội trưởng nông trường. Bên ngoài bây giờ có rất nhiều đàn ông đi qua đi lại tổ thực phẩm và ký túc xá của nữ thanh niên trí thức. Cho dù cháu có giữ mình trong sạch thì những chuyện này loạn lên thì thanh danh của cháu cũng sẽ bị hủy hoại. Như vậy chi bằng tìm một người đàn ông đáng tin giúp đỡ một chút… Lúc đó cháu đã vội vàng từ chối bà ấy, còn nói là thím đã giới thiệu đối tượng đáng tin cậy cho cháu. Chuyện này nếu như bọn họ hỏi đến chỗ thím thì xin thím giúp cháu cho trọn.”

“Đây thì coi là chuyện gì chứ. Yên tâm, nếu đến chỗ này của thím thì nhất định sẽ thím sẽ đâm ngược lại cho bọn họ quay về thôi.”

Thím Liêu nghe Nhan Hoan nói thì rất tức tối. Bà lại nói: “Đây là loại người gì chứ? Không phải nhận lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Sao nào, người khác thích cháu lại thành lỗi của cháu rồi? Thừa lúc nhà người ta có việc liền ép người ta gả cho đồ đần kia sao? Không biết cháu trai nhà mình là mặt hàng gì hay sao? Tên Tiền Chí kia thím đã nghe nói qua, bà ta còn có ý tốt giới thiệu anh ta cho cháu.”