Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 37

Tôn Hữu Cương liền cười nói mỹ nhân như Nhan Hoan đâu phải là người mà bọn họ có thể mơ tưởng được, chỉ sợ là đâu đâu đều có người vây quanh. Anh ta từng nhìn thấy Tiền Chí nhiều lần đến tổ thực phẩm tìm cô, còn nghe nói cô vừa mới tới nửa tháng đã đến đội công trình xây dựng quan hệ, vừa được nghỉ là chạy đến chỗ đội công trình. Nếu anh ta không tin thì có thể hỏi người trong ký túc xá là Nhiêu Thiết Lan, cô ta sẽ nói rõ cho anh ta. Hoặc là đến chỗ nhóm bạn của Tiền Chí hỏi thăm. Nếu như người ta đã ở cùng Tiền Chí thì anh ta tiếp cận nữa. Lỡ như chọc cho Tiền Chí tức giận thì sẽ ảnh hưởng xấu để chuyện về thành phố.

Khi đó anh ta tâm trí nhiễu loạn, chỉ nghĩ đến Nhan Hoan. Nghe Tôn Hữu Cương nói vậy thì anh ta đã đi tìm bạn của Tiền Chí và Nhiêu Thiết Lan. Kết quả thì bạn của Tiền Chí quả nhiêu nói Tiền Chí thích nữ thanh niên trí thức xinh đẹp mới đến, còn vì cô ấy mà hủy cả hôn ước với Lương Tuyết Cầm. Như vậy thì rất nhanh sẽ có chuyện tốt đi.

Anh ta không can tâm lại đến tìm Nhiêu Thiết Lan. Trong miệng Nhiêu Thiết Lan thì có thể nói được lời gì tốt đẹp chứ. Thế là anh ta càng chắc chắn chuyện Nhan Hoan bên trái quyến rũ Tiền Chí, bên phải câu đàn ông của đội công trình… Đây là nguyên nhân những lời đồn kia tồn tại.

Lúc này Tôn Hữu Cương vừa hỏi thì anh ta nói hết tất cả chuyện này ra.

Anh ta nói: “Cậu nói đúng, loại con gái này đâu đến lượt chúng ta mơ tưởng chứ. Người ta đã câu được cháu trai chủ quản, người ta còn vì cô ta mà đến Lương Tuyết Cầm theo đuổi mấy năm cũng không cần, sợ là sắp thành chuyện tốt rồi. Nhưng ai đó nói rất đúng, cô ta còn ngày ngày chạy đến đội công trình, ăn trong chén còn nhìn trong nồi đây.”

Tôn Hữu Cương vừa nghe câu này thì sắc mặt trở nên khó coi. Anh ta uống hai ngụm, chỉ cảm thấy trong bụng nóng rực, trầm giọng mắng mấy câu, cả đêm lăn lộn không ngủ. Sáng hôm sau anh ta xin đội cho nghỉ buổi sáng, vội vàng chạy đến văn phòng thanh niên trí thức.

Anh ta đến văn phòng thanh niên trí thức, chào hỏi phó chủ nhiệm Điền của văn phòng thanh niên trí thức, rồi đến phòng gọi điện thoại ghi danh, gọi một cú điện thoại.

Sau khi điện thoại được kết nối thì bên kia truyền đến âm thanh, cười nói: Thanh niên trí thức Tôn sao lại gọi điện thoại đến sớm như vậy? Nếu không phải trùng hợp là tôi ở văn phòng thì đã không nhận được cuộc gọi này của cậu rồi.”

Giọng Quách Đại Vi rất ôn hòa mà trên trán Tôn Hữu Cương lại đổ mồ hôi.

… Người đầu dây bên kia đã đồng ý với anh ta là chỉ cần thông báo tin tức vị hôn thê của anh ta kịp thời, thay anh ta làm vài việc mà anh ta sắp xếp thì chờ đến lúc Nhan Hoan không ở nông trường nổi nữa, chậm thì một năm, ít thì mấy tháng sẽ giúp anh ta lấy suất về thành phố và sắp xếp công việc cho anh ta. Như vậy thì anh ta chỉ cần chờ đợi ngày về thành phố là được.

Nhưng Nhan Hoan ở chỗ này lại dây dưa với cháu trai chủ quản là Tiền Chí, cũng dính vào bên đội công trình… anh ta không hề nghi ngờ nếu Nhan Hoan muốn dùng nhan sắc của mình thì dựa vào cái gì cũng rất dễ dàng. Mặc kệ là cô dựa vào ai thì còn về Thành Châu nữa sao?

Vậy anh ta còn có thể về Thành Châu sao?

Anh ta cắn chặt răng, cẩn thận từng li từng tí nói ra chuyện này, hơn nữa còn nói theo xu hướng nghiêm trọng, hỏi Quách Đại Vi sau này phải làm sao.

Ở đầu dây bên kia sắc mặt Quách Đại Vi vừa xanh vừa xám. Tay anh ta nắm chặt ống nghe, hận là không thể bóp nát.