Trình Diễm đen đi, cũng trở nên cường tráng hơn không ít. Tuy gương mặt không có nhiều thay đổi, nhưng khí chất trên người anh hoàn toàn không giống trước kia. Ngay cả khi anh lặng lẽ đứng đó, cũng có cảm giác vô cùng áp bức, cộng thêm việc anh không thích cười, khiến Thẩm Vi Vi lúc mới đầu có chút không dám nhận.
Cho tới giây tiếp theo, nhìn thấy nốt ruồi nhỏ bên tai anh, cô lập tức xác định.
“Trình Diễm!” mới biết tình tiết cốt truyện gốc không lâu, bây giờ trong lòng Thẩm Vi Vi vẫn còn nén không ít tức giận, mở miệng đã muốn dạy anh một bài học, hỏi anh tại sao không chăm sóc bản thân hẳn hoi, không giáo dục con trai cho tốt... nhưng vẫn chưa kịp nói gì lập tức bị người trước mắt này ôm chặt lấy.
Thật sự rất chặt, Thẩm Vi Vi đột nhiên nhớ tới ngày cô mới kết hôn, theo tập tục của quê hương bọn họ, khi đồng chí nữ gả đi sẽ được đồng chí nam cõng ra khỏi cửa, nói như vậy thì cuộc sống sau này mới hạnh phúc.
Tuy cô và Trình Diễm trước khi kết hôn không có tiếp xúc nhiều, nhưng loại tập tục này vẫn phải tuân thủ, Thẩm Vi Vi cũng chuẩn bị xong hết rồi, nhưng ai biết ngày đó đúng lúc cô đến kỳ, mặc dù sớm phát hiện ra, không đến mức làm bẩn quần áo, nhưng khi đó được người ta cõng đi cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Trong lúc Thẩm Vi Vi đỏ mặt không biết làm thế nào mới tốt, Trình Diễm không nói một lời trực tiếp đi tới, vươn tay ôm ngang cô lên, vững vàng đi ra khỏi cửa.
Khi đó, đủ loại trêu chọc nổ ra từ đám người đang xem náo nhiệt, Thẩm Vi Vi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, trốn trong lòng Trình Diễm, tai đỏ giống như sắp sốt đến nơi.
Mãi cho đến khi Trình Diễm dừng lại, trầm giọng nói: “Đến nơi rồi.”
Thẩm Vi Vi mới gật đầu, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng lại phát hiện Trình Diễm ôm cô rất chặt, cánh tay giấu dưới lớp áo siết chặt vòng eo cô giống như sợ cô ngã xuống.
Lúc đó Thẩm Vi Vi đẩy anh một cái, Trình Diễm mới thả lỏng lực tay. Mà thời khắc này, cảm nhận được lực đạo quen thuộc, hốc mắt Thẩm Vi Vi đột nhiên nóng lên, không muốn nói gì nữa.
Quên đi, nếu cô đã quay lại, tất cả đều sẽ trở nên ổn thôi. Cô nhất định sẽ khiến gia đình này có một cuộc sống tốt.
“Trình Diễm, anh...” Thẩm Vi Vi vừa muốn nói gì đó, bỗng cảm thấy người đang ôm mình có chút run rẩy. Cô bị dọa một trận, còn tưởng rằng việc ngoài ý muốn trong kịch bản xảy ra sớm hơn, Trình Diễm bị thương gì đó, vội vàng hỏi: “Anh sao vậy? Bị thương rồi? Không có việc gì chứ?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Trình Diễm lắc lắc đầu. Anh cúi xuống thấy Thẩm Vi Vi đang nhìn anh đầy quan tâm, đôi mắt trong veo tràn ngập bóng hình phản chiếu của anh, trái tim treo lơ lửng giờ phút này cuối cùng cũng hạ xuống.
Vợ của anh cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Vi Vi đã tỉnh lại rồi.
Nhưng anh không dám yên tâm hẳn, quay đầu muốn hỏi bác sĩ Chu tình hình vợ anh sao rồi. Kết quả vừa quay lại đã phát hiện trong phòng bệnh trống rỗng từ lúc nào.
Lúc này ngoài hành lang, y tá nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Chu, tại sao chúng ta phải đi ra ạ?”
Bác sĩ Chu hừ một tiếng: “Không thấy đoàn trưởng Trình có lời muốn nói với đồng chí Thẩm sao, chúng ta ở trong đó làm cảnh hả?”
Bề ngoài thì nói lời lẽ chân chính, nhưng trong lòng bác sĩ Chu lại rất kinh ngạc.