Thật không ngờ tới, đoàn trưởng Trình trước giờ lạnh lùng thờ ơ, trong quân đội được gọi với tên “Hắc quan công”, thế mà mối quan hệ với vợ tốt như vậy, vừa gặp đã ôm người ta, đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài!
Còn có đồng chí Thẩm nữa, chẳng trách mình nói cô đều không để ý, hóa ra là đang nhớ chồng.
Tình cảm của hai người này thật tốt, xem ra những lời đồn ngoài kia đều không đáng tin.
______
Cuối cùng, vẫn là Trình Diễm lên tiếng cắt ngang suy nghĩ vớ vẩn của bác sĩ Chu. Sau khi nghe thấy vấn đề của anh, bác sĩ Chu lắc đầu: “Cơ thể của đồng chí Thẩm không có vấn đề gì nữa rồi, có điều hôm mê quá lâu nên có chút suy nhược. Các chỉ số khác đều rất khỏe mạnh.”
Thực ra bác sĩ Chu hơi khó hiểu, theo lí mà nói hôn mê lâu như vậy, cơ thể sẽ có chút suy yếu, nhưng Thẩm Vi Vi thì không. Ngoại trừ suy nhược thì không có vấn đề gì nữa.
Có điều bởi vì Thẩm Vi Vi không phải vẫn luôn trị liệu ở đây, ông ấy tưởng rằng bệnh viện lúc trước hoặc là Trình Diễm nghĩ cách gì đó mới được như thế, vậy nên ông ấy cũng không hỏi nhiều nữa.
“Trong nửa năm tới, cứ cách một đoạn thời gian phải kiểm tra định kỳ một lần, làm tốt phục hồi chức năng là được.” Bác sĩ Chu nói.
Nói chung, phục hồi chức năng đều phải ở bệnh viện, nhưng Thẩm Vi Vi đợi không nổi nữa, cô bắt buộc phải quay về ngay. Trước mắt, cơ thể Trình Diễm không có vấn đề, thời gian xảy ra chuyện ngoài ý muốn vẫn chưa đến, quan trọng nhất bây giờ là hai đứa trẻ.
Bây giờ Tiếu Cúc Hoa đã tới quân khu, bà ta lén lút lấy đi rất nhiều thứ trong nhà không nói, ngay cả hai đứa trẻ cũng không dạy dỗ cẩn thận. Quan hệ giữa hai anh em ngày càng kém, quay về sớm một ngày, cô có thể xử lí vấn đề của hai đứa trẻ sớm một ngày, tuyệt đối không thể để chúng rơi vào kết cục giống trong nguyên tác.
Thẩm Vi Vi vội vàng nói: “Em muốn về nhà.”
Trình Diễm sửng sốt, biết là cô nhớ hai con, nhưng mà...
“Bác sĩ Chu, tình hình của vợ tôi có thể về nhà làm phục hồi chức năng không?”
Bác sĩ Chu nhăn mày nghĩ ngợi: “Trong nhà cậu còn ai khác không?”
“Có, mẹ của tôi.”
“Vậy được, vậy thì về nhà làm phục hồi chức năng, nhưng kiểm tra vẫn phải đến đấy.” Bác sĩ Chu hiểu được, cho dù là ai ở trong bệnh viện lâu như vậy đều muốn về nhà. Hơn nữa năm nay, tiền nhập viện không hề rẻ, cho dù Trình Diễm là đoàn trưởng cũng không thể tiêu phung phí như vậy.
Với lại cơ thể Thẩm Vi Vi quả thực không có vấn đề gì, ông ấy đồng ý để cô xuất viện, còn nói một đống thứ cần chú ý.
Trình Diễm nghe rất nghiêm túc, trong khi đó Thẩm Vi Vi lại phân tâm. Cho dù lập tức trở về, lòng cô cũng thấp thỏm, nôn nóng muốn biết trong nhà bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi.
Kết quả không dễ dàng gì mới đợi được bác sĩ Chu nói xong, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lý Trường Vĩ thở hổn hển bước vào, gấp gáp nói: “Đoàn trưởng Trình, Lữ đoàn trưởng Trương nói anh...”
Lời còn chưa nói hết đã bị kẹt lại ở cổ họng, Lý Trường Vĩ nhìn chằm chằm bóng dáng đứng bên cạnh Trình Diễm, cả người đều ngốc rồi.
Vãi!
Đây là chị dâu?
Không ngờ chị dâu lại xinh đẹp như vậy!
Bởi vì khoảng thời gian này, Trình Diễm ở trong quân khu “khá là nổi tiếng”, vậy nên tin tức Thẩm Vi Vi tỉnh lại lập tức được truyền đến mọi người.